Kẻ phản diện, kẻ tâm cơ

   Chương 8. Trở lại rồi

“Không biết khi nào anh ấy mới đến nhỉ?” Khánh An nằm dài trên ghế sô pha, lâu lâu lại liếc nhìn điện thoại, giọng điệu vô cùng chán nản.

 

“Coi con kìa, thằng nhóc cũng bận rộn nên đến trễ một chút.” Dì của Khánh An ngồi bên cạnh, đang gọt táo, nhìn cô nhóc mỉm cười bất lực.

 

“Ting ting~~” Tiếng chuông cửa vang lên, cô nhóc Khánh An bật dậy, lao như bay ra ngoài. “Để con, để con mở cho.”

 

“Cạch”. Cửa vừa mở, khuôn mặt tươi cười của cô nhóc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sợ sệt, cánh tay run rẩy cứng đờ.

 

“Xin chào, đã lâu không gặp.” Phía bên ngoài cửa là một đôi nam nữ trạc tuổi Dì của Khánh An, họ nhìn cô bằng đôi mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ, trong ánh mắt mang đầy vẻ hận thù.

 

Khi Khánh An tỉnh dậy chỉ, cô nhóc đưa mắt nhìn quanh căn phòng, đó là một căn phòng nhỏ hẹp chưa tới 10m vuông, chỉ đủ kê một chiếc giường nhỏ, bên cạnh đặt một chiếc bồn vệ sinh, căn phòng không hề có cửa sổ thứ ánh sáng duy nhất đến từ chiếc đèn dầu cũ le lói chút ánh sáng như sắp tắt, hai chân cô bị khóa chặt vào chiếc xích sắt được nối với bức tường, chiếc váy trắng loang lổ đầy vết máu chưa khô hẳn.

 

“Cạch”. Tiếng mở cửa vang lên, Khánh An đưa mắt nhìn, ánh mắt vừa sợ hãi vừa căm hận.

 

“Sao mày lại nhìn mẹ mày bằng ánh mắt đó, lâu ngày không được dạy dỗ nên mày hỗn láo vậy sao?” Người phụ nữ bước vào phòng, quăng chiếc điện thoại xuống trước mặt Khánh An, hất cằm ra lệnh.

 

“Mau gọi cho thằng anh mày, kêu nó mang tiền đến đây cho tao. Tại hai đứa mày mà tụi tao phải sống những ngày tháng khốn khổ trong tù. Giờ tụi tao thoát rồi, nên tìm chúng mày tính lại chút nợ xưa vậy mà.”

 

“Chúng tôi không có nợ nần gì các người hết. Đáng ra các người nên bị nhốt ở đó đến cuối đời.”

 

“Chát” Người phụ nữ vung tay, đánh mạnh xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh An. Bà ta dùng lực rất mạnh, khiến cho khóe miệng cô nhóc chảy cả máu.

 

“Tốt nhất là mày nên nghe lời trong khi tao còn nói chuyện nhẹ nhàng với mày. À..để t nhắc một chút cho mày nhớ, nếu mày không nhanh gọi anh mày thì có khi mày không có cơ hội được gặp người Dì thân yêu của mày lần cuối đâu.”

 

“Đó là một mạng người đấy, sao bà lại làm vậy?”

 

“Ai kêu bà ta cản trở tao chứ! Đáng ra bà ta nên chết từ sớm rồi. Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có gọi không?”

 

“Bà đã làm ra chuyện như vậy rồi còn muốn sống yên sao? Rồi cảnh sát sẽ nhanh tìm đến đây thôi.”

 

“Được, để tao xem là mày sẽ khóc lóc cầu xin tao trước hay là cảnh sát sẽ đến cứu mày trước.” Bà ta nở một nụ cười tự đắc nhìn Khánh An. “Không phải mày sợ nhất là tối à, để tao giúp mày ôn lại chút ký ức cũ nhé!” Bà ta cúi người nhặt điện thoại lên, sau đó tiện tay cầm luôn chiếc đèn dầu, bước ra khỏi phòng. Khánh An ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng nhìn bóng lưng bà ta rời đi.

 

Chap/Chương bạn vừa xem
  • Miruku Chan | 17-01-2023
Chương 8. Trở lại rồi

cafe sữa novel