Băng Thanh Thần Đế

   Chương 229: chương 229: vân phàm chạy mau

Vô Ngạn lôi nguyên tố thuộc tính, bay đến từng đạo lôi công kích Cổ Nhược Ca. Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Các ngươi chính đạo? Chính đạo mà như vậy uy hiếp nhỏ tấn công?"

Nàng ngước đầu cười ha ha, Vô Ngạn bước qua thi thể Cổ Hà, Ưu Linh ngồi xuống khóc lóc: "Cổ Hà, ngươi tỉnh."

Cổ Hà không một động tác, hắn tay cũng rơi xuống, không còn nắm lấy nàng tay.

Ưu Linh thầm nghĩ, ngươi không thể chết, ngươi chết ta làm sao lấy từ ngươi bí mật ô ô. Nàng cảm thán ta trang thật đỉnh.

Cổ Nhược Ca, nàng không cách nào đối phó với ba vị này. Vân Phàm: " Quang Minh Kiếm Kỹ." một kiếm Quang Minh nguyên tố bay đến.

Cổ Nhược Ca quyền đánh ra, kiếm ngăn chặn lôi nguyên tố thuộc tính, Tô Hạo sau lưng để lại một nhát chém.

Lăng Thanh đang chạy về phía Liễu Long, cảm nhận sau lưng nàng sư muội linh khí gặp nạn, Lăng Thanh quay đầu tốc độ nhanh nhất bay đến.

Cổ Nhược Ca lưng bị chém một đạo, nàng thân thể hơi khập khiễng bước đi, Vân Phàm bước tới kiếm hơi dương lên cao, muốn kết liễu nàng.

Cổ Nhược Ca linh khí cạn kiệt do dùng đến Thiên giai công pháp thầm nghĩ: "Sở Thiên Thiên, ta công pháp tên giống như ngươi."

"Vừa dùng đến, lại đi gặp ngươi rồi lục muội." nàng thân thể ngã ra phía trước, Lôi nguyên tố hay đến, một đạo mạnh mẽ màu vàng.

Vân Phàm: "Thanh Vân Kiếm." kiếm khí bị một màu băng nguyên tố, xoay chuyển thành vòng xâm nhập kiếm Vân Phàm.

Vân Phàm đưa kiếm lên cao, muốn chém đứt Cổ NHược Ca cổ, hắn vừa đưa kiếm xuống. Cổ Nhược Ca nhắm mắt, bỗng một đạo mãnh mẽ hắc ám nguyên tố đánh Vân Phàm bay ra xa.

Bùm.

Oanh.

Thân thể Vân Phàm bị đánh bay, đây là hắc ám nguyên tố thuộc tính, hắn bị thương nghiêm trọng, Băng Kiếm Thần tuy đã ra tay.

Quay lại vài phút trước khi Vân Phàm vừa đưa kiếm xuống, Băng Kiếm Thần cảm nhận sát ý, là lão nhân trùng tu đến.

Náng sát ý này là? Mau ngăn cản nàng, Băng Kiếm Thần hắn linh khí vừa bộc phát, Lăng Thanh ma kiếm đã chém Vân Phàm bay ra xa, nàng quay đầu.

Kiếm khí phá hủy lôi thuộc tính nguyên tố, Vô Ngạn giật mình không kịp phòng bị. Nành bị kiếm khí, may mắn nàng pháp bảo kịp thời ngăn chặn.

Chỉ để lại nàng bị nội thương, bay đi hơn trăm dặm về phía khán đài. Lăng Thanh đáp đến, ôm lấy Cổ Nhược Ca xoa xoa nàng đầu nhỏ.

"Cổ Nhược Ca muội không sao?" Lăng Thanh nàng ôm chặt Cổ Nhược Ca trong lòng, ánh mắt sát ý nhìn Tô Hạo đang chạy đến ngừng lại.

Cổ Nhược Ca khóc lóc, nàng đầu đưa qua vai Lăng Thanh, nắm chặt lấy eo thon gọn Lăng Thanh, khóc lóc ôm chặt.

"Nhị sư tỷ, ta sợ ta sợ. Nhược Ca sợ chết, Nhược Ca không muốn chết, ta muốn báo thù cho lục muội Sở Thiên Thiên, mới có thể chết."

Cổ Nhược Ca khóc lóc, Lăng Thanh vỗ nhẹ vai nàng: "Ngoan, Nhược Ca ngoan, sư tỷ ở đây, từ giờ ta không để tất cả sư muội bị giết thêm một lần nào nữa."

Lăng Thanh ánh mắt sắc bén tỏa ra đừng đạo ma khí bá đạo, nhìn Vân Phàm thân thể trọng thương, hắn vai một nhát kiếm hiển lộ.

Băng Kiếm Thần truyền âm: "Ta may mắn ngăn chặn nàng, kiếm thứ hai. Nếu không ngươi giờ đây gặp ta ở trạng thái linh hồn."

Vân Phàm gật đầu, tay phải nắm lấy vai trái vết thương, nhìn Lăng Thanh ánh mắt sắc bén.

Giọng nói Lăng Thanh truyền đến, nàng giọng nói nghẹn ngào, sợ hãi, nhưng cực kỳ đáng sợ: "Vân Phàm, ta nhất định không tha cho ngươi, ngươi chạy đâu ta truy ngươi."

Lăng Thanh nắm chặt tay, Liễu Long bên này cảm nhận linh khí Lăng Thanh tức giận, nắm lấy Lưu Vân vai, Hoa Vũ vai.

Ba thân ảnh biến mất, Tuyết Liên thấy như vậy thân ảnh biến mất, chỉ thấy bên cạnh Lăng Thanh hiển lộ ra thân ảnh mấy người.

Lăng Liên mới đến, thấy Lăng Thanh quỳ trên đất, Cổ Nhược Ca khóc sướt mướt ôm lấy Lăng Thanh, Băng Huyền cũng ý thức nhanh chóng đáp xuống.

Lăng Thanh để lại Cổ Nhược Ca cho hai người: "Bảo vệ nàng." nàng ánh mắt sắc bén, thân thể bước nhẹ tới, trên tay ma kiếm.

Xung kích linh khí, linh khí bùng phát. Lăng Thanh thân thể bước đến đều là màu đỏ ma khí, dù ngươi là Thiên Mệnh Chi Tử, ta cũng giết ngươi.

Vân Phàm khập khiễng bước đi, Băng Kiếm Thần truyền âm: "Vân Phàm chạy mau, nàng muốn giết ngươi, ta có thể bảo vệ ngươi tính mạng."

"Không thể giúp ngươi." Vân Phàm gật đầu, nàng ma khí, đính thực là hắc ám nguyên tố, một mình nàng cơ thể đã lan tràn ra ngoài, chúng đệ tử đều cách ra xa sợ hãi.

Ngay cả Ưu Linh cũng chưa từng lần nào gặp Chủ nhân như vậy tức giận, kéo theo Cổ Hà thân ảnh mới đưa hắn đan dược cứu sống hắn.

Có lại một khí tức nhỏ, nàng kéo lê hắn đi. Lăng Liên nhìn Cổ Nhược Ca ôm Băng Huyền khóc lóc, nàng cắn chặt răng.

Một lần thôi, nhìn Lăng Thanh chủ nhân khổ sở, nàng không muốn. Nhìn Tô Hạo ở gần đây, nàng thương một cỗ thủy nguyên tố thuộc tính bùng nổ.

Thân ảnh biến mất, một thương đâm Tô Hạo bụng, Tô Hạo chưa kịp thấy rõ, thân ảnh bay ra xa, va với cây Thiên Thanh Mạn Chi đang ngồi.

Thiên Thanh Mạn Chi nhìn xuống Tô Hạo, bụng máu chảy không ngừng, nhìn Tuyết Liên tỷ tỷ tức giận.

Tỷ tỷ, ngươi lại tức giật, lại vì bảo vệ sư muội ngươi sao? Ta cũng như vậy gặp phải, ngươi cũng tức giận như vậy, sư tỷ thật hảo.

Mạn Chi biết, bây giờ ngăn cản sư tỷ không thể, chờ sư tỷ ma khí giảm bớt. Thiên Thanh Mạn Chi cũng muốn cứu Vân Phàm ca ca một mạng.

Vân Phàm ca ca có ơn với ta, giúp ta nhận được Thiên Sứ Thần truyền thừa. Cách đó không xa Vân Phàm quay đầu hóa thành màu xanh băng linh khí bay rời khỏi.

Lăng Thanh chém ra kiếm, một màu đỏ to lớn kiếm khí bay đến tốc độ nhanh chóng, Vân Phàm bay trên cao, bên dưới nơi để thuyền bay.

Mà lúc này không còn thuyền bay, là tấm gỗ đưa ra vách đá, hắn chỉ cần bay xuống dưới nàng đạo ma kiếm khí này.

Vân Phàm ta nắm chắc né được, Vân Phàm cắn chặt răng tốc độ như vậy, hắn có hay không né tránh.

Vân Phàm cắn chặt răng, Băng Kiếm Thần truyền âm: "Vân Phàm cắn chặt răng chịu đựng, đạo kiếm khí này, tương đương với Xuất Khiếu cảnh đại măng."

"Ngươi không cách nào ngăn cản, ta giúp ngươi." Băng Kiếm Thần dứt lời, màu đỏ ma kiếm bay đến, một màu xanh băng nguyên tố ngăn chặn.

Ma kiếm bị phá vỡ, Vân Phàm quay đầu thở dài, nàng đây là muốn giết hắn. Hai người cứ như vậy kết thù.

Vân Phàm cười nhẹ, Lăng Thanh, ngươi muốn giết ta, vậy lần sau ta cũng không tha cho ngươi.

Mười năm hẹn kiếp, ta báo thù không muộn đừng khinh thường xuyên việt người.

Mười nam nhân gian, đối với hết thảy phàm nhân mà nói, là trải qua thời gian.

Đối với ta, đấy chính là vô vị. Lăng Thanh sắc mặt đại biến, Băng Kiếm Thần ra tay, nàng minh bạch, Vân Phàm ta có hay không để ngươi mười năm.

Ta truy sát ngươi, thề chết không thôi? Băng Kiếm Thần có thể liên tục bảo vệ ngươi sao? Lăng Thanh cười ha ha.

Thiên Thanh Mạn Chi, đến lúc rồi. Sư tỷ tức giận giảm xuống: "Thiên Sứ Âm Vang quay về."

Cách đó không xa, thân ảnh thiên sứ sáu cánh.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel