Băng Thanh Thần Đế

   Chương 164: chương 164: tỷ thí nộ môn.

Chương 164: Tỷ Thí Nộ Môn.

Vân Phàm hắn ngã trên đất. Một tay còn nắm lấy thứ đồ gì mềm mại? Mềm mại, trừ phi là đối phương thân thể.

Vân Phàm mở mắt ra nhìn, Vô Ngạn nằm trên đắt, y phục rối loạn. Mặt thẹn thùng, hai tay hắn đều đặt trên đối phương ngực lớn.

Vô Ngạn đỏ mặt, Vân Phàm lui ra xa. Ta đã ngủ qua vô số nữ nhân, nàng như vậy ta cũng không một chút động tâm.

Hắn bò đứng dậy, Vô Ngạn thẹn thùng đứng dậy, linh khí bao quanh người nàng, y phục sạch sẽ.

Vô ngạn hai tay che mặt.

"Vân Phàm, ngươi vô sỉ, chạm ta ngực. Thân thể ta còn không có ai chạm qua đây, ngươi chịu trách nhiệm."

Nàng thẹn thùng nói ra, Vân Phàm nghi ngờ nhân sinh, ta chỉ là chạm qua ngươi ngực. Phải đối ngươi trách nhiệm.

Chẳng lẻ nàng, thông minh như vậy. Về phương diện đó là tiểu hài tử suy nghĩ, nàng suy nghĩ giống như hắn kiếp trước.

Ngủ chung cũng mang bầu? Vân Phàm nghi ngờ bản thân, nhân sinh, gắng gượng giải thích.

"Vô Ngạn, đây là do tai nạn a. Ngươi nhảy lên nắm tay ta, ta không giữ vững được phi hành cho nên kiếm rơi xuống."

"Nên mới có như vậy cảnh tưởng." Vân Phàm gắng gượng giải thích, Vô Ngạn nàng không có tin. Nàng chưa có ai chạm qua ngực nàng người.

Hắn chạm qua, phải đối nàng trách nhiệm hừ. Nàng ưu thích hắn cũng một phần nhỏ, nhưng hắn làm sao có thể, mà chạm nàng ngực.

Còn là cả hai? Nàng không chịa được mỗi nhục này, về sau ta làm sao kiếm được hôn thê. Hừ ngươi chịu trách nhiệm.

Nàng bước tới nắm lấy tay hắn: "Ngươi không được chạy, ngươi chạm ta ngực. Chính là ta phu quân."

Vân Phàm tê, suy nghĩ như vậy không khác nào ta giúp ngươi, ngươi không có gì báo đáp. Dùng thân thể báo đáp.

Hắc hắc, nếu như là thiên mệnh chi tử, Vân Phàm biết thiên mệnh chi tử phản ứng: "Cổ Nương xin tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân."

Hừ đây chỉ là do Thiên Mệnh Chi Tử ngu ngốc, hắn là ai Vân Phàm, phàm trong mọi loại phàm tục.

Hừ hừ của ta. Hắn cười nhẹ ôm lấy nàng: "Vô Ngạn ,ngươi muốn ta chịu trách nhiệm gì nha?"

Vân Phàm hiếu kỳ hỏi, Vô Ngạn nàng cười nhẹ: "Ngươi đền bằng trái tim ngươi, đều thuộc về ta."

Vân Phàm cười nhẹ. Thánh nữ Vô Nhạn nành thân, thiên mệnh chi nữ, Vân Phàm ta là qua đường nhân vật.

Cưới nàng song sinh muội muội, không có việc gì đâu a, hắn cười nhẹ ôm nàng trong lòng. Vô Nhạn một bên đang tu luyện, nàng trước ngực ngứa ngáy?

Vô Ngạn muội rốt cuộc đang làm gì? Nàng nghi ngờ nhân sinh.

Vân Phàm không chạm qua nàng khác thân thể, nàng không đồng ý nói: "Vân Phàm khi khác, ta trao thân cho ngươi. Đợi ngày ngươi thành thân với ta."

Nàng quay người rời đi, Vân phàm nghi ngờ nhân sinh, nàng vừa nói hắn chịu trách nhiệm. Bây giờ làm sao đây, nàng chạy trước cả hắn.

A mặc kệ, ta quay về tu luyện, hắn quay đầu khỏi cánh rừng trở về nhà tre tu luyện.

Năm ngày sau.

Nội môn quảng trường, trước đại điện bên dưới. Một khán đài bao quanh lấy là quảng trườn gỗ xung quanh khán đài, bên dưới là khán đài hình chữ nhật dài.

Đệ tử bên dưới nhìn, còn trên bao quanh ghế ngồi gỗ, là chấp sự, phong từng các đỉnh. Đáng tiếc các phong đỉnh núi, đã không còn xây lên cũng chỉ là đặc trưng.

Đệ tử trên cao đông đúc, có nội môn tăng tiến trưởng lão, Gia Phong hắn tự thân ngồi trên cao nhất, một nơi bình địa.

Xung quanh bên dưới là ghế ngồi kéo dài, hắn một nơi bằng phẳng gỗ ván, xung quanh cũng có sáu chỗ như vậy.

Đứng trước khán đài hướng đại điện, là chưởng môn nơi đứng, xung quanh trang trí đặc sắc màu.

Trên cao treo hoa, xung quanh cây xanh tươi, trên khán đài được kết giới bao phủ. Một khi bị phá hủy, xong trận đấu liền sửa sang lại hoàn toàn.

Bên cạnh dưới sân đấu, bao quanh bởi hai nhà gỗ không có mái nhìn, đệ tử chữa trị đứng đó, bên cạnh là bảng thông báo, cùng một cái chuông lớn.

Đệ tử bên dưới cũng không giám đông đúc quá nhiều, nhanh chóng lên trên nhà gỗ ghế ngồi nơi nhìn, ghế bên dưới gần nhất khán đài là thấp nhất nơi.

Một nơi ghế ngồi kéo dài, lại lên một bậc thang, như vậy có thể người ngồi sau dễ dàng nhìn thấy. Cao nhất là bằng phẳng ván gỗ chấp sự trưởng lão.

Thời gian trôi qua.

Đệ tử đông đủ có mặt, không phải có mặt đầy đủ. Một số ra ngoài lịch luyện chưa có trở về.

Lăng Thần một bên ngồi, xung quanh hắn, kéo dài hơn một mét chỗ ngồi, vắng tanh, không có một vị đệ tử nào.

Ngoại trừ Hoa Vũ, Lưu Vân ngồi dựa đầu hắn vai, Sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Lăng Nhi, không tồi. Ngươi vậy mà có nơi tốt, như vậy ngồi."

Lăng Thần gật đầu, Lăng Thanh nàng cũng như Lăng Thần không khác biệt là bao, xung quanh chỉ có Lăng Liên bốn nữ.

Vân Phàm, hắn nhìn xa xa hai người. Một nữ tử thiên kiêu, đáng tiếc mang bệnh tử trong người, còn một là Thiên Mệnh Chi Tử.

Hắn nhìn phía đông quảng trường gỗ, chỗ ngồi, Lăng Thanh cách Lăng Thần một chỗ xa đi về phía bên cạnh, Lăng Thần cách nành không xa. Hai người cũng là chú ý nhất người.

Vân Phàm hắn tự nhiên là nơi cao nhất, có mái tre, một nơi như ban công kiếp trước hắn sinh sống, nhìn xuống. Hàng rào gỗ ngăn cản trước mắt.

Tuy không có cao như chấp sự, trưởng lão nơi đứng, nhưng cũng đã không phải như đệ tử bên dưới.

Xung quanh vòng tròn tỷ thí, sáu bình phẳng ván gỗ trên cao, mười bốn nhà như hắn treo lơ lửng bên trên.

Chủ yếu là đệ tử hạch tâm, chân truyền đệ tử, thế lực mạnh mẽ như Vân Phàm.

Tiên Tông chưởng môn từ đại điện bước ra ngoài: "Chư vị, hôm nay chúng ta tổ chức tỷ thí năm năm có một, có tư cách tiến vào bí cảnh chi địa."

Bên dưới, đệ tử nội môn chán nản, vẫn là bí cảnh chi địa a. Ai thành công đứng thứ hạng nhất, đều không tiết lộ.

Bí cảnh nhìn là biết rõ, không tốt lành gì. Vô Nhạn một bên trong nhà gỗ, nàng cười một đám ngu ngốc, bí cảnh là truyền thừa.

Ai ngu ngốc mà tiết lộ ra ngoài, Tiên Tông lại giải thích về ngàn năm lịch sử: "Tiên Đạo Tông Chúng ta ngàn năm sáng lập lịch sử."

"Vì hôm nay chúng ta, đệ tử tăng tiến. Vững chắc tiên đạo tông, nối tiếp chư vị lão tổ sáng lập nên Tiên Đạo Tông."

Tiên Tông nói một hồi lâu, bên dưới đệ tử chán nản. Câu này mấy người học trên học viên nội môn, hay ngoại môn đều ghi nhớ trong đầu.

Tiên Tông, thân ảnh già nua trên cao hô to: "Thăng Tiên Lộ Cảnh hôm bay bắt đầu, đáng tiếc rằng năm nay vẫn như, năm năm trước ít người tham gia như vậy."

Tiên Tông đôi mắt nhìn trên tay, tấm giấy da, không đến ba mươi vị tham gia, hai mươi đệ tử tham gia.

Hắn lông mày hơi tức giận, kìm nén kìm nén. Năm năm sau tỷ thí, ta cần phải tăng tiến thêm phần thưởng, như vậy quá ít, hắn gật đầu trong lòng.

Như vậy quả nhiên nói, hắn năm năm sau cần phải chú trọng công pháp, pháp bảo.

Hừ chúng đệ tử, năm năm sau các ngươi trố mắt mà nhìn, Tiên Tông thân ảnh già nua cảm thán.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel