LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC

   Chương 476: không thể trách huyết tổ Đại nhân

Sau khi chia tay Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh trong sự kiện bắt cóc thây ma quý sờ tộc trước đó.

Nhóm người Phương Tuyết, Phương Ngân vẫn chuyên tâm cày cấp không như đôi cẩu nam nữ nào đó.

Tuy nhiên, chưa cày cấp được bao lâu nhóm người Phương Tuyết đã phát hiện sự bất thường của thi đàn đông hải.

Không biết do đâu thây ma khắp thi đàn đông hải đều như ăn phải thuốc kích thích kéo hết về phía đông nhìn thành nên các thi triều nhỏ khí thế không khác gì đang chuẩn bị đại chiến.

Nhưng chưa đến một ngày những thi triều kia đều đồng loạt tháo chạy rồi trốn hết vào trong các thành phố nơi thi đàn đang chiến đóng, bộ dạng giống như là đang trốn tránh kẻ thù.

Nhận thấy sự bất thường của một trong ba thế lực lớn nhất tại đây, đám người Phương Tuyết không nhịn được chạy đến bờ biển đông hải điều tra.

Tuy nhiên chưa điều tra ra được nguyên nhân thì đám người Phương Tuyết đã phát hiện đàn cua khổng lồ đang bò lên bờ tác oai tác quái quấy phá dân lành.

Đám tiểu thị nữ tài cao gan lớn của Huyết tổ đại nhân làm sao có thể bỏ qua cơ hội trừ hai cho dân còn được lên cấp ngon ăn như thế cấp tộc cháy đến đây góp vui.

Chỉ là không ngờ cua thì chưa đánh được con nào thì đã gặp Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại trông thấy bốn người Phương Tuyết, Phương Ngân, Trương Tố Nga và cả nha đầu Huyết Thiên không ngờ cũng chạy đến đây góp vui, Lâm Mỹ Anh không nhịn được lệ nóng chảy đầy mặt rất muốn chạy đến ôm bốn người kia.

Rốt cuộc bản thân Lâm Mỹ Anh cũng không còn phải một mình gánh quả tạ vàng thích gây sự kia nữa.

- Người ta đột phá đến cấp 23-24 hết rồi, nàng còn tò tò cấp 20 mà vui vậy sao?

Thấy khuôn mặt mừng đến sắp khóc của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không nhịn được vỗ vào cặp mông đầy đặng của nàng cười nói.

Nói xong Trần Lâm cũng thôi không chém giết những con cua khổng lồ nữa ôm lấy Lâm Mỹ Anh nhúng người nhảy ra khỏi đường đi của đàn cua khổng lồ này.

Những con cua khổng lồ tuy to xác nhưng hơi ngu, sau khi thấy đối thủ chảy mất chúng cũng không đuổi theo mà bò theo đàn của mình tiếp tục lên đường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh nhờ thế nhè nhàng thoát khỏi những con cua lớn chạy đến nơi bốn người Phương Tuyết đang đứng...

- Các tiểu thị nữ có phải nhớ bổn Huyết tổ rồi phải không?

- Cất công đến đây tìm ta... thật là cảm động quá đi... tối này bổn Huyết tổ nhất định trọng thưởng cho các nàng...

Gặp lại nhóm “lính ruột” này, Trần Lâm vô cùng vui chạy đến ôm các nàng vào lồng rồi cười nói.

Trông thấy Trần Lâm trừ nha đầu không tim không phổi Huyết Thiên ra, ba người Phương Tuyết, Phương Ngân và Trương Tố Nga chạy đều đón chào cái ôm ấp áp của Trần Lâm, vòng tay vô thức ôm chặc lấy eo Trần Lâm âm hộ theo đó rỉ nước...

Có lẻ ăn nhiều quá nó cũng thành nghiện, xa Trần Lâm các nàng luôn cảm thấy tâm hôn mình thật là trốn trải rất chi là nhớ cái cảm giác được lấp đầy kia.

Rất may trước khi bốn người Trần Lâm sắp không nhịn được tụt quần làm vài nháy ăn mừng gặp mặt...

Lâm Mỹ Anh đã tức giận tiến đến không chút khách khí vỗ mạnh vào cập mông to trong của ba người Phương Tuyết, Phương Ngân và Trương Tố Nga.

Một phát hạ tam điêu, ba cặp mông to tròn đầy đặn theo cái vỗ kia của Lâm Mỹ Anh đàn hồi nhịp nhàng nhất là cập mông phì mỹ của Trương Tố Nga gợn sóng lên xuống cực kỳ gợi dục, ba đại tỷ trong đội thị nữ này phải rên lên một tiếng gợi tình nhanh chóng buông Trần Lâm ra...

- Chuyện đại sự kia ta nghĩ nên để tối làm sẽ tốt hơn...

- À sao các nàng đến đây vậy?

Buông ba người Phương Tuyết ra, Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên cưới nói.

Ngược lại ôm lấy bờ mông của mình, ba người Phương Tuyết vô cũng oán hận nhìn Lâm Mỹ Anh thầm nghĩ.

“Thường ngày ngươi ăn thì được, giờ ôm có chút mà ngươi đã hạ độc thủ với chúng ta rồi, đúng là quá đáng lắm luôn”.

Tuy nhiên khi nghe Trần Lâm hỏi, Phương Tuyết không dám chậm trễ đành tạm gác Lâm Mỹ Anh qua một bên sẽ trả thì sau mỉm cười đáp:

- Thật ra chúng ta đang săn giết thây ma, chỉ là đám thây ma kia không hiểu sao lại kéo quân về đây...

- Thấy chuyện lạ chúng ta theo chân thi triều đến đây xem thì phát hiện đàn cua khổng lồ này...

- Sau đó tiểu Huyết Ưng phát được ngài nên chúng ta mới chạy đến đây hỗ trợ...

- Cái gì, nàng nói thi triều đông hải cũng kéo đến đây?

- Phen này đúng là vui thật nha, không biết nơi này đã phát sinh chuyện gì lại khiến các phương bạo động đến vậy.

Nghe Phương Tuyết tường thật lại câu truyện, Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên nói.

Lúc đầu Trần Lâm còn nghĩ đàn cua khổng lồ kia không đi đẻ thì chắc cũng là ngẫu hứng lên bờ dạo chơi, nhưng theo các nói của Phương Tuyết thi triều đông hải cũng nhúng chàm ở cái vùng sát biển này.

Cộng đồng hải tộc và thi tộc đều đại di chuyển thế này chắc chắn có vấn đề.

- Huyết tổ đại nhân muốn biết nguyên nhân không phải dể sao?

- Gọi thổ địa ra hỏi là biết ngay thôi mà.

Đứng một bên làm nhiệm vụ cảnh giới nhất là với đàn cua khổng lồ đang bò phía xa, Phương Ngân thấy Trần Lâm nhíu mày tò mò nhưng không tìm ta đầu mối không nhịn được lên tiếng gọi ý.

Nghe thấy thế ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên.

Phải a... người ta nói đất có thổ công sông có hà bá, muốn biết chuyện gì trên đất liền thì gọi thổ địa ra là biết thôi.

Đám người Phương Tuyết không đủ trình để chơi cái trò kia nhưng Trần Lâm thì chơi được, vậy mà lại quên mất đặc quyền này.

Dĩ nhiên thổ địa ở đây không phải thổ địa công mà nhân loại thường thờ cúng, mà để chỉ dân thổ thần thổ địa biết hết mọi chuyện trong khu vực này và Trần Lâm đúng là biết một vị thổ địa như thế.

Trên vùng đất này nếu không tính cộng đồng hải tộc quanh năm sống dưới biển lâu lâu mới lên bờ chơi như đàn cua khổng lồ kia thì ở vùng đất liền này có ba thế lực lớn.

Thứ nhất và cũng là mạnh nhất là thi đàn đông hải ngự tại các thành phố phương nam.

Thứ hai chính là nhân loại trong đại pháo đài Viễn Đông án ngữ phương bắc.

Và cuối cùng là Huyết tộc mới đến trấn thủ tại thành phố Thanh Thủy phía tây xa xôi.

Tuy nhiên không có nghĩ là vùng đất này chỉ có ba ông lớn kia tồn tại...

Thực tế mảnh đất rộng lớn phì nhiêu giữa ba thế lực chính là nơi sinh sống của rất nhiều hung thú các loại, hệ sinh thái động thực vật có thể nói là phong phú đến độ ba ông lớn kia cũng không dám tự ý dạo chơi sợ sẽ đụng phải dân thổ địa nào đó.

Trong đó cái dân thổ địa nổi trội nhất tại đây không gì khác chính là tộc đàn loại sói và rất may Huyết tổ đại nhân có một bọn đệ như thế.

Tuy nhiên Trần Lâm tạm thời chưa vội tìm đến vị Hắc Dạ Lang Vương đen như cục than kia lắc đầu nói:

- Chuyện kia không gấp, trước mắt lợi dụng đàn cua ngu này cày cấp mới là vương đạo.

Nghe Trần Lâm nói thế đám người Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu đồng ý.

Người khác sợ đàn cua khổng lồ kia nhưng đám người Trần Lâm có thần khí trong tay thì không, thậm chí trong mắt đám người Trần Lâm đàn cua khổng lồ kia không khác gì một kho điểm kinh nghiệm biết bò.

Trước chuyện tốt cứ bò qua bò lại như vậy làm sao có thể không tận dụng cho được.

Liếc nhìn mọi người ánh mắt đều ánh lên vô hạn chiến ý rõ ràng là muốn đánh quái cày cấp trước mọi chuyện còn lại tính sau...

Trần Lâm khẽ mỉm cười hài lòng phất tay ra lệnh:

- Được vậy chúng ta giải quyết đàn cua này trước quyết tâm lên đến cấp 30...

- Trừ chuyện tối này ra còn lại đều để qua một bên...

- Các tiểu thị nữ của ta tiến lên lượm mấy con cua ngu kia cho lão tổ...

Dưới mệnh lệnh của Trần Lâm...

Hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân chỉ chờ có thế khẽ cười lạnh một cái rồi phát động gia tộc tựa như tia chớp bạc lao đến con cua khổng lồ gần nhất...

Song kiếm bàng bạc dường như có thể cắt đôi mọi thứ chém xuống đầu con cua khổng lồ.

Huyết Thiết nãy giờ không nói câu nào nhưng hành động lại rất nhau chỉ ngay sau hai chị em Phương Tuyết sở trường tốc độ lao đến đàn cua khổng lồ, bàn tay tựa như móng vuốt sắc bén chém xuống không thua gì một trang bị cam dễ đang chém bay một bên chân của con cua khổng lồ khiến nó ngã ầm xuống đất.

Thấy mọi người mở màn hăng quá...

Lâm Mỹ Anh cũng không muốn thua chị thua em lập tức phát động năng lực của mình...

Hư ảnh ma thần khủng bố sáu đầu sáu tay tràn ngập huyết sắc hiện lên sau lưng Lâm Mỹ Anh, như được cắn thuốc Lâm Mỹ Anh thực lực đại tăng vung lên ngân thương lao đến không chút sợ hãi chính diện giao phong với đàn cua khổng lồ kia.

- Moá hư ánh kia đúng là hầm hồ, kim long của lão Ngô Bình cũng chả bằng được, nhưng mà Mỹ Anh lại cầm ngân thương lao lên nhìn nó hơi phèn...

- Hôm nào kiếm đồ ráp thành đầu phương thiên họa kích cho nàng mới được...

Chứng kiến Lâm Mỹ Anh hổ báo cáo chồn lao đầu lên như thế, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy ngân thương kia hơi phèn so với khí thế của nàng.

Lúc trước khi Lâm Mỹ Anh còn sở hữu năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang thì không vấn đề gì, một thân bạch y, người tỏa ra huyết sắc, tay lại cầm ngân thương khá giống Triều Vân phiên bản nữ.

Nhưng khi năng lực của Lâm Mỹ Anh được update lên trở thành ma nhân huyết sắc khủng bố thì ngân thương kia lại hình hơi phèn, chủ yếu là do cái hư ảnh chả dùng được làm việc gì khác ngoài tăng khí thế kia quá lớn.

Huyết tổ đại nhân à không... bổ trưởng bộ văn hóa luôn rất chi là làm màu, khí thế đã lớn như vậy thì vũ khí cũng phải lớn không kém nó mới hợp.

Với trường hợp của hư ảnh hầm hố dọa người kia, vũ khí thích hợp với Lâm Mỹ Anh chắc chỉ có đại đao, đại rìu hoặc phương thiên họa kích.

Lâm Mỹ Anh đã quen dùng thương chuyển thành kích là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Tuy nhiên để làm được việc đó nói dễ không dễ nhưng nói khó cũng chẳng khó...

Trần Lâm chỉ cần tìm được hai lưỡi hái rồi hàn vào đầu ngân thương là xong, cái này Trần Lâm làm rồi nên không vấn đề, huống chi phương thiên họa kích gì đó cũng chính là được làm như vậy...

Nhưng để tìm được hai trang bị cam hình dáng lưỡi hái kia lại rất rất khó...

Vạn sự chỉ có thể tùy duyên vậy...

Ngược lại với bốn tên hổ báo kia, mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga lại chạy sau cùng.

Nhưng không phải vì thân hình phì mỹ đẫy đà của nàng mà là do Trương Tố Nga không có được năng lực gì ngon cả.

Tính ra Trương Tố Nga khá là đen khi năng lực của nàng là Quang Cầu có công dụng duy nhất là... phát sáng. Tuy rất bá trong một số trường hợp nhất định cần đến... ánh sáng, nhưng ngoài việc đó ra lại chả giúp ích được gì nhiều trong chiến đấu.

Đen hơn nữa là khác với Thu Thảo khi cũng có năng lực phế nhưng huyết giáp của nàng lại rất ngon, huyết giáp của Trương Tố Nga lại là huyết giáp dạng xương thiên về phòng ngự nên cũng không giúp được gì nhiều cho chiến đấu.

Thế nên có thể nói ngoài việc nhờ vào vũ khí siêu việt và chút tăng phúc đến từ huyết mạch ra, Trương Tố Nga có ngày hôm này đều là nhờ tự thân nàng cố gắng.

Chứng kiến bếp trưởng của mình có phần lép vế hơn đồng bạn, Trần Lâm đã có chủ đích nhanh chân chạy theo Trương Tố Nga rồi hét lớn:

- Tố Nga chậm một chút ta có cái này cho nàng...

Đang muốn lao lên giết địch thì bị Trần Lâm gọi, Trương Tố Nga thoáng ngây người nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy trở lại.

- Đại nhân ngài có gì cho ta sao?

Cảm nhận được Trần Lâm sắp cho mình bảo bối gì đó, Trương Tố Nga mở tròn đôi mắt chờ đợi nói.

Thấy thế Trần Lâm có chút mỉm cười đắc ý rồi chưa cho Trương Tố Nga một viên ngọc xanh cười nói:

- Đây là bảo vật ta vừa loot được có công dụng đổi một năng lực khác bất kỳ...

- Tuy có tính hên xui nhưng nếu may mắn hoàn toàn có thể đổi được một năng lực khá bá, rất thích hợp với nàng...

- Ngài muốn ta... đối một năng lực khác...

Cầm thấy viên ngọc xanh tay, Trương Tố Nga ngay lập tức hiểu được công dụng của nó ngây người hỏi.

Dù không biết Trần Lâm có được nó từ đâu, nhưng Trương Tố Nga có thể khẳng định thứ này rất quý giá, nếu may mắn hoàn toàn có thể thấy đổi vận mệnh của một cá nhận.

Ấy vậy mà Trần Lâm lại cho nàng không chút nghĩ ngợi.

- Phải, ta không muốn nàng thua thiệt so với đồng bạn...

Trần Lâm cũng không chút giấu giếm yêu thương vuốt ve khuôn mặt có phần lai tay của Trương Tố Nha cười nói.

Nghe thấy thế Trương Tố Nga không nhịn được thoáng cảm động tiến đến ôm chầm lấy Trần Lâm rồi đặt lên môi Trần Lâm một nụ hôn nồng cháy.

Trần Lâm không không chút khác khí đáp trả, đôi tay heo không an phận mò xuống nhào nặn cặp mông to tròn phi mỹ của Trương Tố Nga.

- Sao ngài lại tốt với chúng ta như vậy?

Mãi một lúc lâu đôi cầm thú này mới tách nhau ra, Trương Tố Nga cả người run lên bần bật âm hộ rỉ nước ướt cả bắp đùi đẹp khẽ thì thầm.

Khẽ mỉm cười Trần Lâm vờ như tức giận vỗ mạnh vào cặp mông to tròn của Trương Tố Nga cười nói:

- Hỏi thừ, bởi vì các nàng gánh ta... không tốt với các nàng ai gánh lão tổ đây...

Nghe thấy thế Trương Tố Nga không nhịn được bật cười khanh khách, cơ thể đẩy đà phì nhiều dựa hết vào người Trần Lâm, bộ ngực sữa đầy đặn không chút che đậy ép sát vào người Trần Lâm tỏa ra hơi nóng ấp áp.

Bàn tay ngọc khẽ vuốt ve bộ ngực của Trần Lâm rồi bất chợt cho xuống dưới, Trương Tố Nga mỵ nhãn như tơ khẽ thì thầm vào tai Trần Lâm nói:

- Được Tố Nga sẽ gánh người...

- Nhưng mà chủ nhânnnnn... mình đi làm vài cái đi ta muốn...

Cảm nhận được cơ thể thành thục mềm mại ôm siết lấy mình, Trần Lâm cũng nhịn được nữa nuốt nước bọc cái ực liếc nhìn đám người Phương Tuyết vẫn đang chiến đấu phía xa...

Cái này là người khác dụ dỗ Huyết tổ đại nhân, tuyệt đối không thể trách Huyết tổ đại nhân được.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel