Tôi muốn nói về những điều đã xảy ra sau đó.

Khi tôi quay trở lại với cái đầu của con rắn thần để làm bằng chứng của việc chinh phạt, thì dĩ nhiên, hàng nghìn lời ra tiếng vào nổ ra tại Hội Thám Hiểm.

 

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Tuy nhiên, con rắn mà tôi đánh bại là con cái đang trong mùa sinh sản.

 

Bằng chứng là cái trứng bự chà bá tại tổ của nó.

 

Tôi khá ngạc nhiên khi con rắn bị đánh động bởi Aphrodite, nhưng bây giờ tôi hiểu.

 

Rắn ta có lẽ đã treo vài con quái lên cành cây để chuẩn bị cho việc nuôi con.

 

Và vì tôi đã kiếm được nhiều tiền nhờ bán vảy rắn, tôi chuyển một phần vật liệu cho Sheryl.

 

Cô ấy đã giúp rất nhiều trong nhiệm vụ vừa rồi, tôi nên chuẩn bị một vài phần thưởng xứng đáng.

Sau một vài ngày đánh bại được con rắn.

 

Khi nhận được 3 triệu gold tiền thưởng từ Hội Thám Hiểm, tôi đi đến công ty Bakuraja để trả khoản nợ cho Sheryl.

 

“Vô ích thôi. Khoản tiền ít ỏi này chắc chắn không đủ, cậu biết không  ?”.

 

Sau khi lấy 3000000 đồng vàng từ tôi, tên thu nợ nở một nụ cười khó coi.

 

“Ông nói thế là sao ?”

 

“Nhà thám hiểm giàu có ạ, cậu có biết tiền lãi là gì không ? Cậu không thể cứ giữ mãi một khoảng nợ trong thời gian dài mà giá trị nó không đổi được.”

 

“Tôi hiểu rồi. Tôi biết tiền lãi là gì. Vậy, nó khoảng bao nhiêu ?”.

 

“Hmm. Đợi một tí, tôi đang tính”.

 

Gã đàn ông người Bắc-Mỹ nhìn vào những giấy tờ trong tay trong khi ra vẻ khó thở.

 

“Chà, khoảng 3 triệu vàng. Nếu cậu có thể chuẩn bị với lượng tiền như thế, con bé này sẽ không trở thành nô lệ”.

 

“……”

 

Tôi chắc chắn là mình đã nghe đến ba lần.

 

Gã này ban đầu vốn đã không có dự định chấp nhận trả nợ.

 

Bởi vì tôi có thể chuẩn bị 3 triệu vàng trong một thời gian ngắn, gã có thể hiểu nhầm rằng tôi là một cậu chủ trẻ của một nơi nào giàu có hay đại loại vậy.

 

Bằng bất cứ giá nào, hắn ta cũng sẽ cố gắng moi tiền tôi nhiều nhất có thể.

 

“Thế thì sao, đúng rồi. Vì đã có một vài kết quả, tôi sẽ cho cậu tiếp 2 tuần để kiếm đủ tiền nhé ?”.

 

“Đừng đùa dai như thế, Cái yêu cầu này…”.

 

“Tôi sẽ trả”.

 

Người đột nhiên ngắt lời tôi là Sheryl, cô đã đi cùng tôi trong nhiệm vụ vừa qua.

 

“Này…”.

 

“Với khoản tiền này, tôi sẽ được tự do ! Tôi thật sự xin lỗi vì mọi rắc rối tôi gây ra”.

 

“Cô..cô ! Làm thế nào có ngần ấy số tiền này”.

 

Chẳng để ý đến tên thổ dân đang bối rối, Sheryl đứng lên từ chỗ ngồi.

 

“Souta-san, đi nào”.

 

“Ye-yeah”.

 

Với nụ cười tươi tắn như thể vừa đánh gục được một con quỷ, Sheryl kéo theo tay áo tôi và chúng tôi cùng rời khỏi cửa hàng.

 

Tuy nhiên, một khoản tiền lớn như 3 triệu vàng, tôi băn khoăn cô ấy đã kiếm như thế nào.

 

Tôi nghe rằng vảy rắn bán được chỉ với giá 300.000 col thôi mà.

 

“Đợi tí đã, bây giờ ta đã tính sai rồi. Chỉ là đùa thôi, ta đã tính kỹ lại một lần nữa và khoản lãi là 5 triệu col. Vì thế, chỉ với lượng tiền này, ta vẫn sẽ bán cô với thân phận là nô lệ”.

 

Gã thu nợ chạy một mạch đến cửa chính và chặn đường chúng tôi.

 

Cái hợi gì đây ??

 

Gã chó khốn khiếp này… hắn giống súc vật đến nhường nào nhỉ ?

 

Hắn đã lấy 3 triệu vàng từ tôi, thêm phần của Sheryl nữa là 6 triệu, sẽ chẳng phải tốt hơn sao, nếu như hắn chịu rút lui ngoan ngoãn ?

 

Hắn không biết khi nào nên dừng lại…

 

Không, điều đó không đúng.

 

Khi nhìn vào sự thiếu kiên nhẫn của hắn, bạn có thể dễ dàng thấy hắn đã đàm phán xong với Sheryl trước đó rồi.

 

Nếu tôi cho rằng hắn đang ở trong tình huống hắn không thể hủy hợp đồng mặc dù cho có nhận bao nhiêu tiền đi chẳng nữa, thì tôi có thể hiểu hắn.

 

Nhưng đằng này….

 

“Souta-san”.

 

“Mọi thứ sẽ ổn thôi vì tôi mạnh lắm đấy. Đừng lo nghĩ gì hết”.

 

Sheryl, người đang nhìn tôi với ánh mắt đầy khó khăn và cố kéo tay áo tôi, tôi nói để khích lệ cô.

 

Khác với trước đây, lần này là duy nhất tôi khiến cô hoàn toàn yên tâm.

 

Sheryl lặng lẽ gật đầu.

 

“Lùi lại mau, đồ thú vật”.

 

“Hah..! Tao không phải là thằng ngu đến nỗi sẽ rút lui dù mày có nói. Mày nên ngậm cái mồm thối lại và chuẩn bị tiền cho tao đi”.

 

Tên thu nợ rút dao và đe dọa chúng tôi.

 

Bây giờ, cố gắng nói chuyện là vô ích rồi.

 

Được thôi.

 

Có một con quái vật hoàn hảo để trừng trị những gã như thế này.

 

“Triệu hồi, người sói”.

 

 

Bằng tất cả sức mạnh của nó, con sói tôi triệu hồi từ quả cầu đã đá bay hắn.

 

“Gugaa..”.

 

Hắn rên rĩ trong khi bị văng 5 mét. Máu phủ đầy đầu, toàn thân đang co giật dữ dội.

 

“Ta đã cảnh báo mi rồi. Đừng xuất hiện trước mặt chúng ta lần thứ 2. Lần tới, ta sẽ vò nát đầu mi, nghe không ?”.

 

“Oboo,Oboo”.

 

Máu chảy từ mồm, nước mắt tràn ra và gã gật đầu.

 

Trong trường hợp này, khoản tiền gã chờ đợi chắc chắn sẽ trở thành hóa đơn bác sĩ.

 

Điều này, sau nhiều rắc rối như thế ---

 

Bởi chấm dứt hành động bạo lực từ cấp dưới của nó, con người sói ( trước kia là Bakuraja) rống lên trong niềm hân hoan.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel