Koibito wo Netorare, Yuusha Party kara Tsuihou saretakedo, EX Skill ni Mezamete Muteki no Sonzai ni. Saa, Fukushuu wo Hajimeyou

   Chương 13: Lương duyên thầy trò chỉ là huyễn tưởng ngày hôm đó

“Cám ơn nhé, bài giải thích về [Bóng tối] mới nãy thú vị lắm, Valery. Không sai thì--”

[Trong căn phòng này có thiết bị hấp thụ toàn bộ Ma lực của Mẫu vật]

Tôi nhớ lại lời của Valery.

“Có thiết bị tái hiện lại [Xiềng xích bóng tối] phải không?”

Tôi mỉm cười cực kỳ nham hiểm.

Ngược lại, Valery mặt cắt không còn giọt máu.

“M, mày, định làm gì--”

Hắn chắc chắn nhận ra.

Tôi đang toan tính gì.

Ngay từ ban đầu tôi đã không có ý định giết hắn rồi.

Kẻ đặt lời nguyền lên tôi là Valery.

Thù hận, thù hận, không biết làm sao.

Trong hai năm qua mối hận không vơi chút nào.

Nhưng -- giết không thôi thì sao nuốt trôi được.

Phải cho hắn khổ đau và tuyệt vọng gấp bội lần.

Thế nên, tôi sẽ lấy đi thứ quan trọng nhất của hắn--

“Shia, cắt đứt gân chân tay Valery. Sau xách cổ hắn đi.”

Tôi đến gần hắn thì lỡ giết ngay lập tức mất.

Do Shia đã thoát khỏi Ma pháp của Valery nên tôi đứng xa chỉ đạo cho cô làm là được.

Nhưng người làm công đoạn cuối sẽ là tôi.

“Đã rõ, thưa ngài.”

Shia gật đầu và rút kiếm.

Ánh mắt cô cực kỳ sắc bén.

Trên đường đến đây, cô đã tận mắt chứng kiến các thí nghiệm nên cũng rất tức giận.

Không cần nhân nhượng với bọn vô nhân đạo, ý chí đó của cô hẳn đã được gọt dũa thêm.

“Tr, tránh ra--”

Valery lùi lại.

“[Bão sấm]!”

Hắn phóng Ma pháp lôi điện thượng cấp.

“--Shia, đứng yên.”

“Vâng.”

Hiện tại Shia vẫn chưa rời khỏi phạm vi 10 mét nên tôi ra lệnh cô đứng tại chỗ.

Sấm chớp đùng đùng lao đến tấn công cô -- đột ngột tan biến.

Những đòn tấn công nhắm đến tôi hay Shia đều bị trung hòa bởi [Sát thương chuẩn].

“Kuh…!”

Valery nhăn mặt lại, liên tục xả Ma pháp tấn công.

Hỏa, Băng, Phong, Năng lượng thuần --

Tất cả đều bị thổi bay bởi kĩ năng của tôi.

“Đi đi, Shia.”

Căn thời gian chuẩn xác, tôi ra lệnh cho cô.

“[Gia tốc].”

Nhanh chóng sử dụng kĩ năng được ban cho, Shia hóa thành vệt đỏ và lao đi.

Liên tục phóng Ma pháp cần có một khoảng nghỉ để tích Ma lực cho phép tiếp theo -- tôi đã nhắm vào khoảnh khắc đó.

“Gah…!?”

Shia đã vòng ra sau lưng Valery từ lúc nào và cắt đứt gân chân của hắn.

Rồi tiện thể cắt luôn gân tay.

“Gu, AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Valery hét lên inh ỏi và ngã uỵch xuống mặt đất.

Thế này thì hết chạy.

Tôi lãnh đạm nhìn hắn lăn lộn.

“Để xem ở cự ly đó thì Ma pháp của mày nhanh hơn hay kiếm của Shia nhanh hơn. Dám làm gì thì coi chừng đi luôn đấy.”

Tôi cà khịa Valery.

“Yurin, muốn chơi cùng không?”

Đột nhiên bị nhắc đến, Yurin đứng phía sau tôi giật thót tim.

“... Kh, không ạ, tôi…”

Hiểu tôi muốn nói gì nhưng cô gái lắc đầu liên tục.

Tôi cảm thấy cô đang thương xót cho Valery.

Vẫn động lòng cho kẻ đã áp đặt lời nguyền lên mình sao.

Có lẽ cô không có khuynh hướng [Phục thù].

Khoan, thế mới là người bình thường, tôi mới là người lạ ở đây nhỉ?

Chả biết.

Kệ.

Giờ sao chẳng được.

Tôi chỉ làm theo con tim thôi.

“Rồi, Shia, xách đầu hắn vào trong.”

“Đã rõ, thưa ngài Chrome.”

Shia gật đầu nghe theo lời tôi không chút do dự.

Sau đó, cô nắm cổ áo Valery kéo lê như bao hàng, mặc kệ hắn rên la ầm ĩ.

---

Sâu bên trong căn phòng có một thiết bị.

Thứ đó hình ống trụ tròn, nối với một cái mũ bảo hiểm.

Phía đối diện có bảng hướng dẫn.

“... Ra là vậy, nhỉ.”

Dù đã mất đi toàn bộ Ma lực nhưng tôi đã từng là Pháp sư.

Những thiết bị Ma pháp thế này chỉ cần nhìn sơ qua là hiểu đại khái được cách dùng.

Theo như bảng hướng dẫn, đội cái mũ kia vào và khởi động là toàn bộ Ma lực kể cả gốc gác sẽ bị lấy đi toàn bộ.

Tựa tựa như tôi đã bị mất đi toàn bộ Ma lực do Cấm thuật hai năm về trước.

Khác ở chỗ đây là thiết bị [Cướp đoạt Ma lực của đối tượng].

Còn [Xiềng xích bóng tối] là dung hợp Ma lực vào [Bóng tối].

“Shia, cho hắn đội thứ đó đi.“

“...! Đừng, dừng lại, Chrome!”

Valery hét to hơn lúc trước nữa.

Nhưng do gân tay chân đã đứt sạch nên chỉ cựa quậy cơ thể chứ không phản kháng lại được.

Shia không mất nhiều công sức đã ụp được cái nồi lên đầu hắn và cố định lại.

May thêm một cái là chỗ cái nồi đó và bộ điều khiển cách nhau hơn 10 mét nên tôi có thể tự tay thiết đặt khởi động.

Giờ chỉ cần nhấn nút nữa thôi.

“Valery, chuẩn bị tinh thần xong chưa.”

“uu… Dừng lại… Đừng mà…”

Tôi khoái chí nhìn Valery.

“Trí tuệ và Năng lực Ma pháp của ta không thể kết thúc như thế này được! Nếu ta có sức mạnh thì nền văn minh Ma pháp của nhân loại sẽ phát triển hơn! Thế nên… xin con đấy… đệ tử của ta!”

Valery gào thét.

Quả nhiên hắn rất ham Ma pháp.

“Cái gì là văn minh Ma pháp của nhân loại cơ chứ. Mặt dày thế. Mày chỉ làm để thỏa mãn khát khao tri thức của bản thân thôi chứ gì. Và chính vì thế, biết bao nhiêu người đã phải nếm trải địa ngục. Nhưng đừng lo thêm nữa, chính tao sẽ kết thúc ngay bây giờ. Con đường ma pháp mày đã bỏ cả đời ra để truy cầu, giờ sẽ bị đóng lại vĩnh viễn.”

“K, Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!”

Hắn hét lên bằng khuôn mặt tái mét.

Không ngờ Valery điềm tĩnh thường ngày lại trưng ra khuôn mặt này.

Mất đi sức mạnh Ma pháp -- đối với hắn còn đắng hơn cả cái chết.

“Tha, tha cho ta đi… Chrome, gì cũng được nhưng đừng lấy đi Ma lực mà! Tha ta điiiiiiiiiiii!”

Valery thống thiết cầu xin.

“Gì cũng được… sao? Thế liếm sàn đi.”

“Vâ, vâng, ta sẽ làm theo lời con!”

Nói xong, Valery áp mặt xuống sàn và bắt đầu liếm.

Có lẽ giờ tôi bắt hắn liếm giày hắn cũng liếm nữa, nhưng tiếc là tôi mà đến gần thì hắn chết mất.

Vị Pháp sư mạnh nhất thế giới, cựu sư phụ của tôi -- ôi sao thật đáng thương.

“Để tao nói cái này cho nghe, tao đã lấy được bản thu âm từ Irina rồi. Biết thu âm gì không, là tội ác của lũ Anh hùng chúng mày hai năm về trước đấy. Nếu công khai ra thì lũ Anh hùng chúng mày có đi bốc phân.”

“...!”

Mặt Valery nhăn nhúm lại.

“Dù mất đi Ma lực nhưng mày vẫn có thể nhờ đệ tử tiến hành nghiên cứu phải không. Nhưng khi tội ác của Tổ đội Anh hùng sáng tỏ thì tụi mày sẽ bị truy lùng không khác gì tội phạm. Có mà mơ ai đi làm đệ tử của mày.”

“Th, thằng khốn…!”

“Mày xong rồi, Valery. Con đường nghiên cứu Ma pháp mày cất công cả đời gây dựng, đến đây là chấm dứt -- Đương nhiên tao sẽ làm chuyện đó rồi.”

Tôi nhìn hắn và chậm rãi đưa tay xuống công tắc.

“Đừng… Dừng lại điii...iiii…”

Tức giận và khổ sở trong cơn tuyệt vọng, Valery vứt bỏ mọi thứ gắng cầu xin tôi nhưng không lâu sau đôi mắt đó đã đục ngầu lại.

Chắc đã nhận ra là làm gì nói gì cũng vô dụng.

“Còn điều gì trăn trối không?”

“Đ--”

Ngay lúc hắn mở mồm ra lần nữa, tôi nhấn nút.

Đồng thời, ánh sáng mờ nhạt bao phủ Valery.

“Ga, AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...!!”

Cơn đau nào khiến hắn hét lên nhỉ, cơ thể hay tinh thần.

Hoặc là cả hai --

Tiếng thét tuyệt vọng do mất đi toàn bộ Ma lực và công sức nghiên cứu cả đời.

Tiếng thét êm lòng ấy vang vọng trong căn phòng.

 


cafe sữa novel