Kaiko Sareta Ankoku Heishi (30-dai) no Slow na Second Life

   Chương 47: Dariel, lo lắng thừa thãi

Anh hùng và Tứ thiên vương.

Khỏi cần nói, họ là kẻ thù không đội trời chung.

Kết quả của việc gặp mặt giữa hai bên chỉ có một, đó là một trận chiến long trời lở đất.

Tôi đương nhiên không thể đứng nhìn lửa cháy lan ra như vậy được.

-Ngươi…chẳng phải là…Zebiantes của Tứ thiên vương sao? Sao ngươi lại ở đây?

 

Nữ Anh hùng, đương nhiên không phải là một đứa ngốc, nhanh chóng nhận ra người ngồi đối diện và phản ứng dữ dội.

Phía bên kia thì ngược lại hoàn toàn…

-Ah…..

Sau một khoảng đơ ra, cô nàng Tứ thiên vương bắt đầu nhăn nhó như đang cố nhớ ra điều gì đó.

-…..

….?

-Chị chủ nhà ơi, cho bát cơm nữa coi.

-Oi!! Đừng từ bỏ việc nhớ lại kí ức về người khác chứ??

Hay là cô ta hoàn toàn không nhớ đến việc đó sao?

-Thôi nào, đó là Anh hùng, là Anh hùng đương nhiệm đó. Còn cô, một trong Tứ thiên vương, chẳng phải đó là mục tiêu cần được ưu tiên loại bỏ sao? Tại sao cô có thể quên điều đó được?

Thật buồn khi chính tôi là người chỉ ra điều đó.

Thực sự thì tôi muốn lơ quách nó đi cho xong…

-AH…đúng rồi…ngươi chính là Anh hùng…cái gì nhỉ…Reidi phải không nhỉ? Ehem…ta độ này có hơi đãng trí chút ấy mà.

Sau khi nghe tôi nhắc, cô nàng cuối cùng cũng nhận ra điều mà mình cần phải nhớ và cũng bật dậy y như Reidi lúc nãy.

-Vậy là được rồi chứ gì? Ăn cơm, ăn cơm đã nào…

-Đến đó thôi sao?? AHHHH!!!

Còn đoạn nhiệm vụ….nhiệm vụ của Tứ thiên vương nữa...

Ả thiên vương đầu óc trên mây này…

-Dariel-san…Sao anh lại quen biết với Tứ thiên vương như vậy? Mối quan hệ giữa anh và cô ta là gì???

-À….ừm…cái đó…

Và, Nữ Anh hùng, người đã chứng kiến toàn bộ màn “tấu hài” nãy giờ của hai chúng tôi, nhìn sang cả hai bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tệ rồi đây…

-Thôi nào mọi người. Có chuyện gì để sau đi….

Chiếc nồi lớn của Marika đặt xuống bàn một tiếng cứu tôi khỏi tình huống khó xử.

Đó là món hầm, món chính của bữa tối nay.

-Muốn nói gì thì nói, nhưng nếu đánh nhau trong nhà chúng tôi là không được đâu nhé. Nhập gia là phải tùy tục đấy.

-Nhưng…um….vâng ạ…

Không khác gì Zebiantes, Reidi cũng hoàn toàn nghe lời tắp lự mà ngồi lại xuống ghế.

Quả nhiên, Marika thực sự đáng nể.

=======

-Được rồi, giờ anh có thể nói rõ mọi chuyện chứ?

Không còn cách nào để che giấu nữa, vì thế tôi đành bình tĩnh giải thích lại mọi thứ một cách tường tận.

Về số phận kì lạ của người đàn ông tên Dariel.

Người đã chứng kiến và góp phần tạo nên thời đại của những Anh hùng và Tứ thiên vương mạnh mẽ nhất trong lịch sử.

-Là con người nhưng lại sinh ra và lớn lên trong Quỷ tộc sao???

Nữ Anh hùng Reidi bị sốc và phản ứng kinh ngạc đúng như tôi đoán.

-Và đến tận bây giờ anh mới nhận ra điều đó sao?

-Cũng vì không thể sử dụng ma thuật nên tôi đã bị trục xuất khỏi nơi đó để rồi nhận ra thân phận thực sự của mình. Đến giờ tôi vẫn không biết nên gọi chuyện ấy là may hay không may nữa.

Nhờ tới làng Rakus, tôi mới nhận ra rằng mình thực sự là con người.

-Không ngờ số phận của anh lại kì lạ như vậy….

Reidi dường như cũng bối rối và ngạc nhiên y như tôi.

Nhưng…

So với lúc tôi biết được sự thật về mình thì không thể so sánh được.

-Marika-san, chị có biết điều đó không?

-Có chứ, khi kết hôn, anh ấy đã nói rằng “Anh không muốn giữ bí mật với gia đình của mình. Vì thế anh sẽ nói hết mọi chuyện.

Marika và Satome cũng đang ngồi cạnh tôi.

Như những gì cô ấy nói, tôi đã nói hết mọi chuyện về bản thân mình cho cả Marika và cha mẹ cô ấy.

Lý do thì như đã nói, tôi không muốn giữ bí mật với gia đình của mình.

Sẽ không có một mối quan hệ bền chặt nào có thể được gây dựng nếu không trao cho nhau những điều quan trọng.

Và ngược lại, dù mối quan hệ có bền chặt và khăng khít tới đâu cũng đều có thể bị phá vỡ bởi những bí mật mà bạn luôn cố gắng che giấu. Thật may mắn, cả gia đình Marika đều chấp nhận thân phận của tôi.

Tôi đã có được một gia đình thật tuyệt vời.

-Haa…món hầm ngon quá đi. Marika-san nấu ngon thật đó.

-Fufufu, cảm ơn nhứ.

Người thản nhiên lên tiếng là Zebiantes.

Khác xa với sự kinh ngạc về số phận của tôi từ phía tổ đội Anh hùng, cô ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó mà chỉ tập trung khen món hầm của Marika.

Mà cũng phải, món hầm do vợ tôi làm luôn là hạng nhất mà.

Khoan đã, không phải thế, nghe tôi nói coi!!

Nhân tiện thì, cha mẹ của Marika, đồng thời là cha mẹ vợ của tôi, cũng đang ngồi cùng bàn nhưng họ không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Con trai tôi, Gran cũng chỉ tập trung vào bữa tối(sữa của Marika) của mình mà bỏ qua mọi thứ.

-Phải rồi, không phải chính cô là người đã miễn nhiệm tôi sao?

Chỉ có Tứ thiên vương mới có quyền miễn nhiệm tôi, trợ lý của họ.

Dù đó đã là quá khứ và tôi cũng sớm quên đi chuyện ấy, nhưng nhân tiện có một trong số họ ở đây, tôi quyết định sẽ hỏi sâu một chút.

-Tại sao các cô lại quyết định đuổi tôi đi vậy?

-Hm? Ta đâu có biết.

“””Cô bị ngốc sao hả??”””

Câu trả lời vô trách nhiệm đến mức những người xung quanh đều cùng phải hét lên.

-Thì ta đâu có làm được gì. Chính Bashubaza là người đã khởi xướng vụ miễn nhiệm ngươi mà.

Đó là một câu trả lời đúng khoảng một nửa so với dự đoán của tôi. Nhưng nghe đến đó, tôi bất giác cảm thấy kì lạ.

-Khoan đã, nhưng chỉ mình hắn thì đâu đủ để đuổi tôi được? Nếu cô và mấy người kia không tham gia?

-Thì lúc đầu, Doroye-chan đã phản đối quyết liệt đó. Nhưng khi Bezeria đứng về phía Bashubaza thì cô ấy dần bị yếu thế hơn rồi đành bất lực bỏ cuộc.

Ra là chuyện đuổi tôi đã gây ra tranh cãi nhiều như vậy trong Tứ thiên vương.

Sự mâu thuẫn giữa họ là điều không bao giờ nên xảy ra.

-Thế, trong mấy chuyện đó, cô đang làm cái gì vậy?

-Hm? Thì vì ta không quan tâm đến chúng, nên chỉ ngồi hóng thôi chứ sao?

-CÔ!!

-Um…ngon quá điiiiiii. Cho bát nữa đi, Marika-san.

Dù không hứng thú thì cũng không nên vô trách nhiệm đến mức gió chiều nào theo chiều ấy chứ?

Mà cô còn định ăn thêm bao nhiêu bát nữa vậy??

-Phải rồi, giờ ngươi có muốn quay lại với Quỷ vương-sama không?

-Hả?

Đột nhiên tôi được hỏi một điều bất ngờ.

-Từ sau khi ngươi bị đuổi, mọi chuyện cứ rối tung hết cả lên. Bashubaza bị mất tín nhiệm và dần mất luôn cả tiếng nói sau những thất bại liên tục. Hiện tại, Doroye là người đang gánh vác cả Tứ thiên vương đấy.

Haa…không ngờ sự xoay chuyển quyền lực lại diễn ra nhanh như vậy.

-Doroye-chan cũng nói rằng phải kéo ngươi về bằng được. Ta còn nghe nói cô ấy đang cho tìm kiếm ngươi đó. Nhân tiện ta đang ở đây, ngươi có muốn quay về không?

Đó là một đề nghị thật khó tin.

Tôi có thể trở lại quân đoàn Quỷ lần nữa, và quay lại trở thành trợ lý của Tứ thiên vương.

Nếu là trước đây, tôi có lẽ đã nghĩ đó là một ân huệ, và sẽ lập tức gật đầu đồng ý để quay về tiếp tục công việc đó suốt đời. Nhưng giờ thì…

-Không, tôi từ chối.

Tôi lập tức trả lời.

-Nếu là một năm trước, có thể tôi đã rất vui. Nhưng giờ thì đã khác, tôi đã có những điều cần trân trọng ở đây. Tôi không thể vứt bỏ tất cả để trở lại nơi đó được.

Gia đình nhỏ của tôi vẫn còn ở đây, làng Rakus.

Và tôi đâu thể bỏ họ lại để trở về nơi đó một cách dễ dàng được.

-Anh…

Marika ôm chầm lấy tôi khi nghe chuyện đó.

-Em biết là anh sẽ nói thế mà. Em yêu anh. Hay là chúng ta sinh thêm đứa thứ ba nhé.

-Chờ đã, em còn chưa mang thai đứa thứ hai mà..??

Đang trong bữa ăn đó, nên em hãy cư xử bình thường chút đi nào.

Kìa, mọi người đang nhìn đó.

-Nói hay lắm.

Zebiantes nhìn tôi mỉm cười khen ngợi.

-Thật không đơn giản để thuyết phục một người đã thay đổi quá nhiều theo thời gian như vậy. Ta đã tính đến việc này ngay từ đầu mà.

Dù có đúng là vậy đi nữa, cô cũng không cần phải nói thẳng ra như thế đâu.

-Đó là lý do tại sao…

Ánh mắt tôi chuyển sang Reidi.

Trước đây, cô ấy cũng muốn mời tôi vào tổ đội.

-Tôi cũng không có ý coi thường lời đề nghị của cô, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận lời mời đó. Bởi tôi không thể chĩa vũ khí về những người đã nuôi nấng mình từ nhỏ được.

Dù biết rằng giờ mình thực ra là con người, nhưng tôi cũng không thể dễ dàng gì tỏ ra thù địch với họ được.

Bằng cách kể hết mọi chuyện, giờ tôi đã có thể tiết lộ cảm xúc thật sự của mình.

Những điều ấy chắc chắn sẽ thuyết phục được Reidi.

-Tôi hiểu rồi…

Reidi gật đầu như tôi dự đoán.

-Hoàn cảnh của Dairel-san không ngờ lại phức tạp như vậy. Tôi thực sự chưa tính đến việc đó. Xin lỗi vì đã ép buộc anh chuyện đó. Chuyện này có thể tạm gác lại sau cũng được.

Làm đến thế rồi mà cũng chỉ được “tạm gác lại” sao?

-Thay vào đó, chúng ta cần giải quyết một chuyện khác.

-Chuyện khác?

Zebiantes là mục tiêu mà Reidi nhìn chằm chằm khi nói điều đó.

-Nếu đã ở đây, nhất định tôi không thể bỏ qua cho cô ta được. Ta thách đấu ngươi một trận sinh tử!!!

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel