Kaiko Sareta Ankoku Heishi (30-dai) no Slow na Second Life

   Chương 33: Nữ Anh hùng, bị sờ ngực

-Anh hùng sẽ tới đây sao?

Tôi giật mình hỏi lại sau khi nhận được thông tin trực tiếp từ người đứng đầu Tổng hội.

Nhóc Gran đang bế trên tay cũng giật mình bởi câu nói lớn tiếng đó.

-Đúng thế đó. Cả Anh hùng và tổ đội Anh hùng sẽ cùng tới ngôi làng này.

Ông ấy vừa nói vừa cười với vẻ rất phấn khởi.

Hiện tại, do sự trở lại của mỏ Mithril, người đứng đầu Tổng hội, đáng lẽ đang ở trụ sở chính, lại thường xuyên qua lại làng của chúng tôi với mục tiêu giữ mối quan hệ hòa hảo.

Và trong lúc tôi còn đang tự hỏi có chuyện gì mà ông ấy phải gọi tôi tới gấp gáp như vậy thì cái thông tin kia đã đập vào mặt tôi.

Dù trong một năm qua, cũng từng làm việc với ông ấy nhiều lần, mối quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt, nhưng tôi chưa từng thấy ông ấy phấn khích đến như vậy bao giờ.

-Anh hùng, là Anh hùng, Anh hùng đó. Trưởng làng Dariel.

-Được rồi, tôi biết rồi mà. Trước hết thì ông hãy bình tĩnh lại đã.

Ông ấy đang reo lên như kiểu trẻ con được mẹ mua quà cho vậy.

Ai mà không biết Anh hùng chứ.

Đó chính là khắc tinh lớn nhất của Quỷ tộc.

-Không chỉ có Anh hùng mà còn là cả tổ đội Anh hùng nữa đó. Họ đều là những thành viên xuất sắc nhất của nhiều Bang hội trên khắp cả nước, được lựa chọn cực kì kĩ càng và khắt khe để tham gia hành trình chinh phạt Quỷ vương. Nếu thành công, danh tiếng của họ nhất định sẽ được lưu danh sử sách.

-Cái đó tôi cũng biết mà.

-Phải rồi ha. Phe con người chúng ta, không ai là không biết về Anh hùng.

Cái đó thì tôi không đồng ý.

Bởi tất cả thông tin tôi biết về Anh hùng đều là từ vị thế người của Quỷ tộc, là đối thủ của người đó.

Tôi vẫn còn nhớ như in mọi thứ đã xảy ra hơn một năm trước.

Đã không ít lần tôi tham gia hỗ trợ Tứ thiên vương(đời trước) để chiến đấu chống lại những cuộc tiến công của tổ đội Anh hùng vào vùng đất của Quỷ tộc.

Maa, tất nhiên, tôi cũng chỉ giúp đỡ với tư cách là một trợ lý mà thôi.

Các Tứ thiên vương mới là những người trực tiếp chiến đấu, còn tôi chỉ trợ giúp về mặt hậu cần và thầm cổ vũ từ đằng sau.

Nhưng tôi cũng đã thực sự được diện kiến Anh hùng trên chiến tường.

Đó là một Ossan(ông chú) với bộ râu quai nón khá ấn tượng.

Vào thời điểm đó, Tứ thiên vương tiền nhiệm vẫn còn đang đương chức, nhưng chỉ một mình ông ta có thể bình tĩnh đương đầu với cả Granbaza và ba người còn lại.

Tôi đã thực sự sợ hãi khi chứng kiến trận chiến long trời lở đất đó.

Và giờ ông ta sẽ tới đây sao?

Dù không trực tiếp chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng cũng không ít lần tôi đã trực tiếp ra mặt trong trận chiến, vì thế biết đâu ông ta vẫn còn nhớ mặt tôi?

Nếu thế, có khi nào, tôi sẽ bị giết ngay khi vừa gặp ông ta không?

-L…Liệu ông có thể giúp tôi đón tiếp họ không?

-Cậu nói gì vậy chứ, Dariel. Cậu là trưởng làng, là đại diện của cả ngôi làng này cơ mà.

Cái đó không sai…chỉ là…

-Ta nghĩ sẽ thật là thiếu sót nếu không phải là cậu ra chào đón tổ đội Anh hùng. Đó cũng là một cơ hội cho cậu đấy. Với tài năng của mình, chỉ cần thể hiện nó ra trước mặt Anh hùng. Nhất định sẽ gây được ấn tượng với họ.

Dù ông ấy có nói vậy thì…

-Anh hùng hiện tại là một gương mặt mới vừa được thay thế vào năm ngoái, dù cũng rất mạnh mẽ, nhưng cô ấy vẫn còn khá thiếu kinh nghiệm trận mạc. Sẽ thật tốt nếu có một ai đó như cậu có thể hộ tống cô ấy.

-Eh? Người khác sao?

-Đúng thế, người Anh hùng tiền nhiệm, Arant-sama, đã bị thương nặng sau trận chiến với lũ quỷ và buộc phải nghỉ hưu. Thế hệ Anh hùng tiếp theo chính là cô ấy, Nữ Anh hùng Reidi.

Vậy là ông chú kia đã nghỉ hưu sao?

Phải rồi.

Granbaza, người đã đối đầu với ông ta cũng đã vì bị trọng thương mà phải nghỉ hưu, vì thế hẳn là thương thế của ông ta cũng không phải là nhỏ.

-Hừm…

Nếu là thế, tôi khỏi phải lo rằng mình sẽ bị nhận ra.

-Được rồi, chúng ta hãy cùng chuẩn bị cho chuyện đó.

-Tốt lắm. Chúng tôi trông đợi cả vào cậu đó, trưởng làng Dariel.

Tôi sẽ làm bất kì điều gì, miễn là nó có ích cho làng Rakus.

Đó là bổn phận của tôi khi là một dân làng, đồng thời là người đại diện của làng.

Tôi sẽ không trốn tránh nó nữa.

Ngoài ra, vì con trai tôi vẫn còn rất nhỏ, không thể khiến phía Tổng hội phật lòng được.

-Vậy, chính xác thì họ tới đây làm gì thế?

-À, về chuyện đó, có vẻ danh tiếng những món vũ khí Mithril của chúng ta đã thu hút họ.

Như dự đoán.

Mặc dù ngay cả những người dân thường khi nghe nói về vũ khí tốt như Mithril cũng sẽ muốn kéo đến và sở hữu cho mình một món.

-Anh hùng và tổ đội Anh hùng là những người có nhiệm vụ đánh bại Quỷ vương. Do đó có thể nói rằng họ là những người cần và xứng đáng với những món vũ khí Mithril mạnh nhất. Nhiệm vụ của chúng ta là bằng mọi giá phải cố gắng cung cấp cho họ những món vũ khí tốt nhất.

-Hể? Thế cơ à…

Miệng nói vậy, nhưng tôi khá là thờ ơ với việc đó bởi những gì đã biết được qua công việc trước đây của mình.

-Nếu ngay cả tổ đội Anh hùng cũng hài lòng khi sử dụng vũ khí Mithril do làng làm ra, danh tiếng chắc chắn sẽ sớm tăng lên rất nhiều. Và chúng ta cũng có thể dõng dạc tuyên bố rằng vũ khí Mithril đã được hồi sinh hoàn toàn. Đó chẳng phải là mục tiêu sau cùng của chúng ta sao?

-Hm….

-Ta đã gửi thư mời tới họ từ khá lâu, nhưng chẳng có chút hồi âm nào, vì thế ta đã nghĩ có thể họ đã vô tình bỏ quên nó. Nhưng cuối cùng ngày này cũng tới, đây là cơ hội của chúng ta. Hãy chuẩn bị cho nó thật là tốt.

Sự phấn khích vẫn còn lại trong từng câu nói của người điều hành Tổng hội.

Gran, sao thế con?

Buồn ngủ sao?

Cũng phải nhỉ, ông già đó cứ lải nhải ồn ào như vậy thì sao mà ngủ đây….

========

Và đó là cách làng Rakus của chúng tôi rất nhanh chóng sẵn sàng chào đón tổ đội Anh hùng.

-Chào anh, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Anh hùng, tên Reidi.

-Vâng. Tôi là Dariel, trưởng làng Rakus. Chào mừng cô và mọi người đã tới làng.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về người Anh hùng mới, đó là một cô gái dễ thương và vui vẻ.

Ngoài ra….

Hừm…nói sao nhỉ, rõ ràng là khác hẳn với thế hệ trước.

-Ano…có chuyện gì sao?

-Ah, không…không có gì hết…

Chết chết…nguy hiểm quá.

Không nên nhìn chằm chằm vào cái khe nổi bật giữa chiếc áo trắng kia như vậy. Đó là một thế giới cấm kị đối với một ông chú đã có gia đình như tôi….

-Anh hùng-sama…đợi…đợi mình với….

-Un…

Phía sau nữ Anh hùng là hai cô gái trẻ khác đang thở hổn hển vì mệt mỏi.

Có vẻ ba người họ chính là tổ đội Anh hùng hiện tại.

-Chúng tôi thực sự rất cảm tạ vì anh đã cho phép chuyến viếng thăm đột ngột này. Với tư cách là một Anh hùng, tôi rất muốn nhận được sự hợp tác của anh và mọi người trong làng.

-Ừm, chuyện đó thì tốt thôi. Nhưng cô cần gì ở chúng tôi?

-Chúng tôi quan tâm đến những món vũ khí Mithril do làng sản xuất. Có lẽ với chúng, chúng tôi sẽ có thể đánh bại được Quỷ vương.

Cô ấy cũng không hề quanh co mà đi thẳng vào vấn đề.

Là một người cũ của Quỷ tộc, tôi cảm thấy có chút không vui trước mục tiêu của cô ấy, nhưng nếu không làm tốt, danh tiếng của làng sẽ bị ảnh hưởng mất.

Với lại, dù cô ấy có cố gắng thế nào, Quỷ vương và tộc Quỷ cũng sẽ không dễ dàng chịu thua đâu, nên sẽ không vấn đề gì đâu.

-Vì thế, xin hãy giúp chúng tôi tạo ra những món vũ khí cá nhân phù hợp với từng người. Nếu có thể cải thiện được vũ khí, đó sẽ là một điều rất quan trọng trong hành trình chinh phạt Quỷ vương.

Cái này do ai đề xuất với họ vậy?

Tôi chưa từng nghe chuyện nay bao giờ?

Ngay cả tôi, trưởng làng, cũng chưa từng nghe về điều ấy.

Tôi có thể lắc đầu phủ nhận nó ngay lúc này, nhưng sẽ tốt hơn nếu tiếp tục xuôi theo những gì họ nói.

-Dù sao thì, hẳn là mọi người đều đã mệt mỏi sau chuyến hành trình dài vừa qua, vì thế trước tiên hãy về nhà trọ của làng và từ từ nghỉ ngơi cho lại sức. Chuyện chính chúng ta có thể bàn bạc sau.

-Đành vậy nhỉ…

Vì họ đã tới đây từ một nơi rất xa, nên các Anh hùng sẽ ở lại làng tôi vài ngày.

Sau khi thảo luận, chúng tôi đã quyết định, nơi ở của họ sẽ là nhà của trưởng làng, cũng tức là nhà tôi hiện tại, bởi nó là ngôi nhà khang trang nhất trong làng hiện tại.

Vẫn còn rất nhiều phòng trống và tiện nghi, nên chắc họ sẽ hài lòng khi sống ở đó.

Khác với cách đây một năm, giờ tôi sẽ là chủ nhà, chứ không phải một vị khách vãng lai lang thang trong rừng.

-Xin thứ lỗi vì một ngôi nhà ở thôn quê thế này có thể không được thoải mái. Nhưng xin hãy tự nhiên như ở nhà và yêu cầu bất kì thứ gì các cô muốn.

-Đâu có. Chúng tôi mới phải xin lỗi vì làm phiền gia đình của Trưởng làng-san mới phải chứ.

Chủ nhà….à nhầm, là tôi cùng vợ tôi, Marika, cha tôi, trưởng làng tiền nhiệm và con trai tôi, Gran là những người đón tiếp họ ở nhà trưởng làng.

-Ah…là em bé này…

Trong số tất cả chúng tôi, nữ Anh hùng có vẻ đặc biệt thích thú với cậu con trai mới sinh của tôi.

Có lẽ vì là con gái nên cô ấy đặc biệt thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương.

-Dễ thương quá ~ Tôi có thể bế em bé một chút không?

-Eh…er…vâng…

Marika có chút ngơ ngác khi người Anh hùng mà mọi người vẫn ngưỡng mộ, hóa ra cũng chỉ là một cô gái vui tươi, hòa đồng và thích trẻ con như bao cô gái cùng tuổi khác.

Hoặc có lẽ sự dễ thương của Gran đã khiến họ bộc lộ tính cách thật sự.

-Không sao đâu, nhóc Gran giờ cũng có thể tự ngồi được rồi, em không cần quá cẩn thận vậy đâu.

-Cảm ơn chị….~~

Mẹ của bé Gran, Marika, sau một lúc đơ ra, cũng trao cậu con trai trên tay cho nữ Anh hùng.

-Ahhh….Dễ thương quá…Dễ thương quá….

Ngay lúc đó, một sự cố không ngờ tới đột nhiên xảy ra.

Đứa con trai còn đang say ngủ của tôi bỗng nhiên tỉnh giấc.

Giơ ra hai bàn tay nhỏ bé, cậu nhóc ôm lấy bộ ngực phổng phao của Onee-chan lạ mặt đang bế mình trên tay.

-Ehhhhhhh!!!!

-Ah…không…không sao đâu ạ. Trẻ con thi thoảng cũng hay làm vậy mà. Hyan…

Rõ ràng là cô ấy có sao mà…

Và như thế, cậu con trai đầu lòng còn chưa thể tự ngồi của tôi đã có được danh hiệu “Người đầu tiên sờ nắn được bộ ngực của Nữ Anh hùng”.

Tên nhóc này, trong tương lai hẳn sẽ trở thành một thanh niên sát gái đây….

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel