Kaiko Sareta Ankoku Heishi (30-dai) no Slow na Second Life

   Chương 26: Fittobitan, nổi điên

Lò Atanol.

Đó là loại công cụ ma thuật được sử dụng bởi tộc quỷ.

Nhưng đối với con người, đó chỉ là một thứ kì quặc màu trắng kì lạ mà thôi.

-Làm thế nào ông có được thứ này vậy?

-Tất nhiên là không dễ dàng gì. Ta tình cờ thấy nó có bán ở chợ đen và mua cái to nhất đó.

Chợ đen của con người quả nhiên thật đáng kinh ngạc. Làm cách nào họ tuồn được những thứ ma cụ thế này ra để bán nhỉ?

-Với cái lò này, chúng ta có thể phối trộn các loại kim loại và nguyên liệu khác theo bất kì tỉ lệ nào. Và nó là thứ quan trọng nhất để tạo ra hợp kim Mithril của chúng ta.

-Ông thực sự định làm gì với nó vậy?

Đó không phải là một quả bom đâu nhỉ??

-Vấn đề giờ là, chúng ta không thể sử dụng được nó.

-Hừm…

Là cựu thành viên của quân đoàn Quỷ, tôi đương nhiên biết điều ấy.

Để dùng được thứ ma cụ gọi là lò Atanol này, cần phải có sức mạnh ma thuật, nếu không nó sẽ không hoạt động. Bởi sau cùng thì nó vẫn là một loại ma cụ.

-Ma thuật lại là thứ chỉ có ở Quỷ tộc. Nên thứ này vô dụng với con người.

-Vậy nên mới khó…

Smith-san thở dài nặng nề.

-Ta cũng từng thử nhờ vài Mạo hiểm giả truyền hào quang vào, nhưng nó không hoạt động.

-Thế sao?

-Nếu nói vậy, thứ này chẳng phải vô dụng sao?

-Đúng thế, rốt cuộc đã giải quyết được vấn đề Mithril, vậy nên ta cứ nghĩ cả chuyện này cũng có thể xử lý một cách nhanh chóng chứ??

Đừng nói mọi thứ trơn tuột như vậy chứ?

Ông ấy vác cả cái lò to tướng này tới đây chỉ với một cái suy nghĩ mơ hồ đơn giản như vậy sao?

Lò Atanol là một thứ ma cụ cực kì to lớn, đến mức mỗi chiếc lò cần được lắp đặt trong một gian nhà để có thể vận hành. Và đương nhiên, nó cực kì nặng.

Có vẻ đám đệ tử của ông ấy đã vận chuyển nó trên một cỗ xe trong khi tới đây, và nhìn vào cái sự mệt mỏi của họ thì khỏi cần hỏi cũng biết nó khó khăn cỡ nào.

-Dù sao thì, ta đã di chuyển được cái lò này đến đây, nhất định sẽ có cách. Cứ để lão già này lo, nhất định sẽ thành công.

-Nghe chẳng có tí thuyết phục nào cả…

Nhưng, sau những gì đã được chứng kiến từ ông già này, tôi hiểu rằng ông ấy sẽ không chịu ngồi yên.

Nếu chỉ sử dụng lò lửa như thông thường, toàn bộ nỗ lực mà các đệ tử của ông ấy đã bỏ ra sẽ trở thành công cốc.

-Hết cách rồi nhỉ…

Thở dài một cái, tôi lấy ra một vật từ túi áo.

Đó là một loại ma cụ đặc biệt dùng để liên lạc.

Tôi đã được tặng nó sau cuộc gặp với người bạn cũ phía quân đội Quỷ tộc, Rizett.

Như tên gọi, nó được dùng để giao tiếp giữa hai địa điểm cách xa nhau bằng cách sử dụng ma thuật.

Mỗi thiết bị thế này có một cặp, và chỉ có chúng mới liên lạc được cho nhau. Thứ này có thể dùng được cả với những người không dùng được ma thuật như tôi nếu được truyền ma lực trước.

Và nó là một đặc ân với một kẻ thất bại(về đường ma thuật) như tôi.

Và cũng khỏi cần nói, người ở đầu kia chính là Rizett.

-Ah, Rizett-kun đó hả? Ờ, là tôi, Dariel đây, chuyện là….

==========

Sau đó, Rizett tới.

-Dù biết là có đưa cho cậu thứ đó, nhưng chẳng phải tôi đã dặn chỉ lúc cần mới gọi thôi sao?

-Nào nào, đừng để ý tiểu tiết. Với lại cậu cũng đâu có bận, đúng không?

-Tôi đang bận bù đầu đây. Toàn bộ việc đàm phán mua Mithril với con người đều do một tay tôi đảm nhận đấy….

-Sao cậu không vứt lại nó cho Tứ thiên vương?

-Cậu nghĩ thằng ngốc đó sẽ làm được gì à? Với lại, nếu thành công, tôi sẽ được bổ nhiệm làm trợ lý cho Quỷ vương đó.

-Eh? Thật sao?

Mà dù sao thì tôi cũng muốn chuyện của mình xong trước, nên đã dẫn cậu ta tới chỗ cái lò Atanol.

-Sao con người các cậu lại có thứ này??

-Tôi cũng có chung thắc mắc đó.

-Thế, cậu gọi tôi tới để làm gì? Đừng nói là nhờ tôi vận hành nó nhé? Cậu cũng biết ma thuật của tôi là thuộc tính Thủy mà. Mấy chuyện liên quan đến thuật giả kim như thế này, cậu nên nhờ ai đó biết ma thuật Thổ hệ.

-Tôi biết điều đó chứ, nên mới chỉ dám nói là nhờ cậu. Hơn nữa chỉ cần một chút ma lực là được…

Đặt ra những yêu cầu vô lý và nài nỉ người kia thực hiện chúng là một trong những đặc quyền của bạn bè.

Rizett, mặc dù mặt thì dài ra phản đối, nhưng vẫn đưa ma lực vào lò Atanol trong khi Smith-san cùng học trò bắt đầu trộn vài thứ kim loại và nguyên liệu vào nhau.

Mithril

Bạc lỏng

Titan

Nhôm

Cùng một số loại thảo dược đặc biệt.

-Mấy thứ này sẽ cho ra loại hợp kim nào vậy??

==========

Sau đó…

Hợp kim đã hoàn thành.

Cầm trên tay khối thành phẩm, ông già Smith gật đầu hài lòng.

-Hahaha, cuối cùng thứ kim loại mà ta luôn mơ ước và theo đuổi cũng đã hoàn thành.

-Cái này thực sự là thứ ông muốn sao?

Thành thực mà nói, nhìn vào thứ trên tay ông ấy, tôi thấy nó giống một sản phẩm thất bại hơn.

Không biết thứ vũ khí nào có thể tạo ra được từ cái cục kim loại này nhỉ?

Một thứ kim loại kì lạ như vậy…

Tôi vẫn không thể hiểu nổi những suy nghĩ của thiên tài….

-Cứ yên tâm, giờ là lúc tay nghề thợ rèn của ta phát huy đây. Hãy chờ xem đi.

Smith-san cười lớn vui vẻ với thứ hợp kim ma thuật vừa hoàn thành.

Tôi quay sang cảm ơn Rizett vì đã tới giúp và….

Giờ thì làm gì đây nhỉ?

Lão thợ rèn Smith sẽ cần thêm chút thời gian để hoàn thành công việc của mình, có lẽ tôi cũng nên đi kiếm việc gì đó để làm mà giúp ích cho làng.

Nhưng rắc rối đã kéo tới trước khi tôi kịp làm thêm điều gì.

Không…phải nói là hệ quả của những rắc rối trước đó mới phải.

Nhóm của Fittobitan tới chỗ tôi.

==========

-Cậu, có yêu mến ngôi làng này không?

-Hở?

-Nếu yêu mến nó, cậu nên hợp tác với chúng tôi.

Tôi không hiểu lắm mấy lời mà họ nói.

Ý họ là tôi có yêu mến làng Rakus hay không ấy à?

Dù chỉ ở đây chưa tới một năm, nhưng ngôi làng này đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim tôi.

-Mỏ Mithril sẽ mang lại sự giàu có vô cùng. Và nó nên được chia sẻ với những người xung quanh của cậu.

-….

-Nhưng có kẻ đang cố gắng cướp nó đi. Chính là Tổng hội.

Anh ta nói rất dài, nhưng tôi có thể tóm lược lại là thế này,

Tổng hội giống như một con linh cẩu, sẽ nẫng tay trên mọi lợi tức mà đáng ra chúng tôi được hưởng và độc chiếm nó.

Chuyện đó không tốt chút nào.

Lợi tức của chúng tôi nên do chúng tôi quản lý mà không phải chịu bất kì sự áp đặt nào từ phía Tổng hội. Chỉ có như vậy lợi ích đó mới được duy trì lâu dài.

-Làng của cậu là nơi gần mỏ nhất, chắc chắn nó sẽ nằm trong nanh vuốt của Tổng hội. Tuy nhiên, các cậu lại không thể chống lại thế đông lực mạnh của họ.

-THế thì sao?

-Cho nên các cậu cần nhờ một thế lực đủ mạnh đại diện giúp đỡ, giống như Bang hội lớn nhất trong khu vực này, Thị trấn Kanberu chúng tôi.

Là vậy đó.

Mặc dù tôi biết rõ rằng, sau đây chuyện giao dịch, hợp tác với Tổng hội chắc chắn có thể đưa ra thương thảo trên bàn đàm phán. Và mối quan hệ với Tổng hội là yếu tố tiên quyết giúp cho hoạt động của khu mỏ được duy trì. Sẽ chẳng còn lựa chọn hợp tác nào khôn ngoan hơn cả.

Nhưng Fittobitan lại đang nói điều ngược lại.

Tất nhiên, nếu để lừa tôi, anh ta chưa đủ thông minh để cho tôi là một thằng ngốc.

-Chúng ta hãy nắm tay nhau cùng chống lại tổng hội. Với sự thân thiết như hàng xóm bao năm qua, nhất định chúng ta sẽ thắng.

-Chứ không phải là các người cũng đang muốn điều đó và chỉ đang ngụy biện để che đậy nó sao?

Nghe tôi nói, Fittobitan đang thao thao bất tuyệt chợt im bặt.

Có lẽ anh ta cũng hiểu rằng tôi đã nhận ra tất cả.

-Ngay cả khi những điều các người nói về Tổng hội là đúng, chẳng phải các người cũng y như họ sao? Sau khi hợp tác với chúng tôi, các người cũng sẽ dùng thế lực của mình để chiếm lấy lợi nhuận từ mỏ Mithril.

-Cái đó….

Vì không thể công khai thách đấu với Tổng hội, nên họ định lấy chúng tôi, làng Rakus, ra làm con tin sao? Sau khi đã coi thường và bỏ mặc chúng tôi chừng đó năm?

Thậm chí họ còn tệ hơn cả Tổng hội vì dám bịa ra những ngôn từ bịa đặt mà bất kì ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấu.

Bộ họ không biết xấu hổ hay sao?

-Nếu đằng nào cũng bị linh cẩu ăn thịt, chúng tôi sẽ chọn để bị con linh cẩu mạnh hơn xé xác. Các người đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó.

So với một thị trấn như Kanberu, Bang hội trung tâm là một đối tác đáng tin cậy hơn nhiều.

Không cần là tôi cũng có thể nhìn ra điều ấy.

-Tôi cũng khuyên các anh nên rút lui trước khi đại diện của Tổng hội quay lại. Nếu họ thấy thợ rèn của các anh đang chiếm đóng lò rèn của chúng tôi, không cần thách đấu, các anh sẽ trở thành đối thủ trực tiếp của họ.

Nói xong, tôi quay đi.

-Ta thách đấu với ngươi!!!!

Nhưng Fittobitan không bỏ cuộc.

Hắn vẫn khó chịu và dai dẳng như mọi khi.

-Nếu đằng nào cũng vậy, ta sẽ cược với ngươi một trận. Ta và ngươi sẽ đấu tay đôi. Nếu ta thắng, làng Rakus sẽ phải chuyển tất cả quyền liên quan đến mỏ Mithril cho thị trấn Kanberu. Sao hả? Ngươi dám không???

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel