Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 12 – Chương 64: Tôi cũng là chủ tòa nhà – 3

Địa điểm gặp mặt lần này chính là quán trà lần trước. Kang MiRae gặp anh lần nữa mà không cần đeo mặt nạ, và bởi thế nên Yu IlHan có thể thấy sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của cô khi cô đọc chỉ số món đồ.

 

“Mr. Yu ?”

 

“Vâng.”

 

“Chỉ là…..Không.”

 

Kang MiRae không thể rời món đồ trên tay cô mà cứ tiếp tục sờ sờ vào nó, và cuối cùng cô đặt nó lên bàn rồi nhìn anh. Khuôn mặt anh được giấu đi đằng sau chiếc mặt nạ từ mũi lên tới tận trán, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt.

 

“Cái này thực sự được làm sau khi tôi yêu cầu ư?”

 

“Vâng, tôi nghĩ rằng các thuộc tính mà cô Kang MiRae yêu cầu đều có ở đó.”

 

“Vâng, Chúng thực sự có ở đó. Không phải….. một chút, mà là quá nhiều.”

 

Thở một hơi dài, cô lấy hai tay ôm đầu.

 

“Anh có quen người thợ rèn làm được những ma vật như thế nào sao? Anh ta còn giỏi hơn tôi tưởng tượng nhiều. Chân động não tôi quá Tôi thực sự……cảm động quá.”

 

Kang MiRae cắn nhẹ đôi môi.

 

Đằng sau sự cảm kích Yu IlHan đã kiếm cho cô một ma vật trên cả hoàn hoản ấy, đó là một tổ hợp của sự ghen tị, kém cỏi, tò mò cùng một cảm giác không tên đã khiến cho biểu cảm của Nữ Hoàng hoàn toàn tan vỡ. Đã từ lâu rồi, chưa có thứ gì có thể khiến cô trở nên như vậy.

 

“Tất cả là năng lực của người thợ rèn đấy thôi, nên chả có gì tuyệt vời về tôi cả.”

 

“Việc anh có mối quan hệ với người thợ thủ công có khả năng tạo ra những ma vật như vậy thực sự rất đáng kinh ngạc rồi. Anh thậm chí còn đề nghị được người ta làm cho tôi một món đồ như thế nữa. Anh thực sự…. thực sự”

 

Kang MiRae nhắm mắt lại. Cô cố bình tâm lại sau một hồi để mặc trái tim mình loạn nhịp, và dường như cô đã tìm được sự ổn định trong tâm hồn. Và rồi, đôi mắt ấy phát ra ánh sáng màu tim tím.

 

“Đầu tiên, tôi nghĩ rằng có vài thức anh đã hiểu lầm.”

 

“Hiểm lầm?”

 

“Anh nghĩ món này nhiêu chiền? “

 

“Tầm 20… 40 tỉ đi.” (Ghi chú: ~430 tỉ VNĐ…860 tỉ VNĐ)

 

Yu IlHan định nói ra 20 tỉ nhưng bởi cái nhíu mày của Kang MiRae, nên anh lập tức tăng giá lên gấp đôi. Dù vậy đi nữa, Kang MiRae chỉ lắc đầu với một khuôn mặt lạnh tanh như mặt nạ.

 

“Trong 10 năm trở lại đây, nhân loại trên Trái Đất đã trải qua đủ chứ chuyện ở các thế giới khác. Vài người kiếm được những ma vật tuyệt vời nhờ vào sự may mắn của mình. Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định rằng, không có cái nào trong những thứ đó, có thể qua mặt được cái này. Vậy thì tại sao? Liệu anh có nghĩ, năng lực của con người trên Trái Đất này có quá kém cỏi không?”

 

“……. Cô định nói rằng ngoài kia không có ma vật nào cùng đẳng cấp với cái này sao?”

 

“Không phải là không có. Có thể có vài chục cái nữa.”

 

Vài chục cho rất nhiều thế giới. không có lý nào mà những thứ như vậy lại rơi vào tay của nhân loại cả. Kang MiRae đang cố nói điều này.

 

“Vậy thì giá của mỗi vật phẩm được quyết định như thế nào? Với nguồn nguồn cung và cầu hợp lý? Vậy tôi sẽ hỏi lại. Giá của mỗi cái là bao nhiêu?”

 

“Bất cứ giá nào tôi muốn?”

 

“Chính xác.”

 

Nữ Hoàng mỉm cười nhẹ. Sau đó cô không chần chừ đẩy món đồ về phía Yu IlHan.

 

“Bởi vậy, tôi không thể mua nó. Có vẻ tôi có quá ít lòng tham rồi.”

 

“Hm.”

 

Cô ấy nên khôn ngoan hơn – Yu IlHan nghĩ.

 

Yu IlHan đâu phải một tên đần. Anh biết rằng kĩ năng của mình hiếm có, và biết ma vật này có một khả năng bá đạo. Dù cho Kang MiRae giàu như thế nào, cô cũng sẽ không có đủ tiền để mua những thứ ở cấp độ này.

 

Tuy nhiên, lí do mà anh thử bán nó cho Kang MiRae là để tăng chiến lực cho cô. Tiền chỉ là thứ yếu. Cô có thể chỉ cần nhắm mắt cho qua và chấp nhận, nhưng thực sự cô là người rất cứng nhắc.

 

Cô nghiêm khắc với bản thân nhiều như với người khác vậy. Cô có một trái tim sắt đá, một cô gái không bao giờ chấp nhận sự dối trá. Không tính đến chuyện tình cảm nam nữ, nếu không có ấn tượng tốt về cô thì anh đã không giúp đỡ.

 

“100 tỉ thì sao?” (Ghi chú: ~2,100 tỉ VNĐ)

 

“Không bao giờ đủ.”

 

“Tôi đang nói rằng tôi sẽ đưa nó cho cô với giá đó.”

 

“Tôi từ chối.”

 

Biểu cảm của Kang MiRae trở nên hơi khó chịu. Yu IlHan nhận thấy rằng anh đã gây ra một sai lầm. Dù cô có không thoải mái, anh vẫn còn điều phải nói.

 

“Cô đã nhắc đến năng lực của tôi lúc nãy đúng chứ?”

 

“Đúng vậy, và nó liên quan đến vũ khí này sao?”

 

“Nếu chuyện tôi có mối liên hệ với người thợ rèn làm ra thứ vũ khí tuyệt vời kia là năng lực của tôi. Thì quý cô Kang MiRae, người có thể mua được thứ vũ khí đó với giá cả phải chăng từ tay tôi, chính là năng lực của cô?”

 

“Sao nó có thể là năng lực của tôi?”

 

“Quý cô Kang MiRae có đủ sức mạnh ma thuật để gây một đòn chí mạng vào con Báo Bóng Đêm khi mà cấp độ của cô còn thấp. Lý do tôi chấp nhận yêu cầu từ cô cũng bởi lẽ tôi nghĩ rằng cô có đủ phẩm chất để sử dụng một thứ vũ khí tốt hơn. Do đó, việc cô lấy được thứ vũ khí này chính là do năng lực của chính cô?”

 

Những lời tiếp theo của Yu IlHan đã khiến cho nét mặt của Kang MiRae thoải mái hơn một chút. Sự kém cỏi mà cô cảm thấy lúc đầu đã giảm đi khi cô thấy Yu IlHan đã công nhận khả năng cô.

 

Tuy nhiên, cô nghiêm mặt lại và hỏi Yu IlHan.

 

“Tôi nghĩ rằng anh đang coi nhẹ vấn đề rồi. Có phải anh còn ý đồ gì khác? Có phải có gì đó khiến anh phải bán nó cho tôi?”

 

Toi rồi…..

 

Yu IlHan mím chặt môi. Giờ đã đến nước này, thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiết lộ ý định thực sự của mình.

 

“Tôi muốn quý cô Kang MiRae trở nên mạnh hơn nhanh hơn nữa.”

 

“Tại sao?”

 

“Nhân loại trên Trái Đất đang rất yếu. Tôi lo rằng thế giới này sẽ sớm đến ngày tàn của nó.”

 

“…….”

 

Kang MiRae khô lời. Cô thực sự muốn cãi trả lại những từ ngữ phóng đại đầy ngạo mạn của anh, nhưng suy đi tính lại thì sức mạnh ăn-bờ-lí-vơ-bồ mà anh đã “sâu” cho chị nhà xem khi đánh nhau với con báo đêm, thì cô chẳng còn lý gì để từ chối nữa.

 

“Cô biết rằng tình trạng Trái Đất lúc này thì không hề tốt, đúng không? Khá là khó chịu vì mọi thứ đang thay đổi quá nhanh, nhưng giờ đây, còn có những thế lực bên ngoài đang gây rối nữa. Những người duy nhất mà tôi có thể tin lúc này là nhân loại trên Trái Đất, nhưng họ lại quá yếu. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cô Kang MiRae đây có thể trở nên mạnh hơn đáng kể với một thứ vũ khí phù hợp. Đó là lý do vì sao tôi liên lạc với cô.”

 

“Pfu.”

 

Kang MiRae phịt ra một hơi thở lạ lùng. Yu IlHan nghĩ rằng cô đã tập luyện một kỹ thuật kí thở kì quái nào đó, nhưng hiểu lầm thôi – khoảnh khắc tiếp theo, cô cười nắc nẻ.

 

“Pu, Pufufufufu.”

 

“Cô ổn chứ?”

 

“Pufufffuuufufufu!” (Trans Eng: ở Hàn thì nghe cười kiểu này cũng ớn.)

 

Có vẻ cô chẳng ổn tí nào cả. Chỉ là anh nghĩ rằng có khi người phụ nữ này hóa điên rồi cũng nên và anh phải tránh càng xa càng tốt, bỏ mặc cô ả. Kang MiRae ngừng cười.

 

Sau đó cô ấy đặt tay lên món đồ và kéo về phía cô.

 

“Tốt thôi, tôi sẽ mua nó với giá 100 Tỉ. Tôi sẽ bỏ lại niềm kiêu hãnh vô dụng của mình, và ngoan ngoãn cấp nhận ý tốt của anh.”

[truyenz_ads]

“Thật chứ?”

 

“Tuy nhiên, nhớ điều này.”

 

Kang MiRae lấy món đồ, một tia lửa lóe lên trong mắt cô. Khuôn mặt cô đỏ lên và Yu IlHan rõ ràng nhận thấy cô đã trở nên giận dữ.

 

“Tôi chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn anh. CHẮC.CHẮN. MẠNH.HƠN.ANH. Mạnh hơn, nhiều hơn nữa, để rồi anh không bao giờ có thể nói những thứ như vậy với tôi một lần nào nữa. Lúc đó, anh sẽ phải đuổi theo tôi trong tuyệt vọng. Anh hiểu chứ?”

 

“Yeah, tốt thôi. không thành vấn đề.” (Trans: ĐM đáng yêu vl. Tsundere các bác ạ.)

 

Có vẻ như đó là lời khẳng định cả đời của Kang MiRae, nhưng Yu IlHan thì chỉ có thể nói ‘hooray’ trong đầu mà thôi, chứ chả dám đón nhận nó. Thật thoải mái làm sao khi mà Trái Đất đã trở nên yên bình mà không cần tới Yu IlHan phải làm gì cả cơ chứ, bởi vì Kang MiRae đã trở nên mạnh hơn.

 

Điều đầu tiên, thứ mà Yu IlHan theo đuổi khác với thứ mà Kang MiRae theo đuổi. Một nóng một lạnh.

 

Có lẽ, đó là lý do vì sao mà Yu IlHan trở thành động lực cho Kang MiRae. Yu IlHan không biết sự thật đó, nhưng anh chỉ cười tươi roi rói vì giao dịch cuối cùng cũng hoàn thành.

 

Sau đó anh lấy ra cái áo choàng từ Túi Đa Chiều và nói với cô.

 

“Sau đó thì, cô có muốn nhìn qua cái áo choàng luôn không? May mắn thay, nó cũng đạt được hạng Độc Nhất.”

 

“……..”

 

Kang MiRae đơ luôn ngay với cái tư thế tuyên bố của cô và cuối cùng thì cô cũng mở rộng đôi tay kiểm tra thông tin chiếc áo choàng mà Yu IlHan lấy ra. Sau đó, cô nói lý nhí.

 

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi gọi cho bạn được không? Tôi không mang đủ tiền.”

 

(Trans: Để mình dùng kinh nghiệm 17 năm sống trên đời dịch cho các chế sang ngôn ngữ đàn ông hiểu nè: “ Em xin lỗi. Em gọi cho bạn nhá anh yêu. Em không mang đủ tiền mất òi.” )

 

“Cứ tự nhiên.”

 

Yu IlHan gật đầu đồng ý. Dù biết người gọi có là ai, thì cũng chả ích gì khi không biết họ nói gì.

 

Chưa đến mười phút, có một người xuất hiện và không ai khác mà chính là Na YuNa.

 

“Thế quái nào!”

 

“Ah, Yu IlHan kìa!”

 

“Tôi đã nói rằng đừng có gọi tên tôi như thể người bạn thân thiết lắm cơ mà.”

 

Yu IlHan cãi lại Na YuNa trong khi cau mày lại. Còn cô thì đang vẫy tay với nụ cười tỏa nắng trên môi. Anh không biết rằng có một tình bạn giữa Na YuNa và Kang MiRae, nhưng không ngờ người cho mượn tiền lại chính là cô!

 

Trong khi Yu IlHan đang chán nản, Kang MiRae nhẫn tâm ngăn Na YuNa khỏi nói chuyện với Yu IlHan và xếp cô ngồi cạnh chính mình.

 

“Đừng cư xử như trẻ con vậy, YuNa.”

 

“Nhưng MiRae à. Cậu nói rằng cậu không biết Mr. Yu khi tớ kể cho cậu cơ mà.”

 

“Bằng cách nào đó chúng tớ quen nhau thôi.”

 

“Nói dốiiiiiiiiiiiiiii. Hai người đang hẹn hò đúng không? Như thế là hổng tốt.”

 

“Bằng cách nào đó chúng tớ quen biết thôi.”

 

Khi mà Kang MiRae lặp lại lần nữa và tạo chớp trong lòng bàn tay, Na YuNa mới ngậm miệng lại mà cười. Kang MiRae nhanh chóng giải thích tình hình của cổ, và Na YuNa lập tức kiểm tra khả năng của chiếc gậy và áo choàng.

 

Sau đó, cô hét to vào anh với ánh mắt lấp lánh hơn cả một ngôi sao.

 

“Làm cho em với!”

 

“Thế nên tôi đã nói rồi, đi kiếm vài viên đá thánh đi đã.”

 

“Uuu, Okay. Dù rằng nhiệm vụ đó khoai phết.”

 

Na YuNa ngoan ngoãn gật đầu và giải thích ý nghĩ của mình trong khi cắn móng tay như là trẻ con. Rồi cô nói.

 

“Vậy tớ đặt cọc cho ảnh 150 tỉ và một tòa nhà được không?”

 

“Ở đâu?”

 

“Có một cái mà ông nội đã dành dụm được ở Gangnam, cái chỗ được gia cố quân sự ấy, nhưng ông chắc sẽ đưa cho tớ nếu tớ hun ông một cái thôi.”

 

“Ah, vậy thì thật là……”

 

Thấy cuộc nói chuyện chứa đầy “giá-trị-tinh-thần” giữa hai người. Yu IlHan cũng chả buồn nghĩ nữa.

 

Họ khác với anh. Người trở về và kẻ bị bỏ rơi. Quá rõ rồi chứ? Sự thật rằng họ được sinh ra với gia thế khủng chống lưng, họ có một ngoại hình ưa nhìn, và có cả những năng lực hiếm có, khiến cho Yu IlHan chợt thấy nhói lòng, nhưng anh chỉ biết giấu nó trong tim.

 

“Anh nói anh sẽ làm cho cả em và HaJin-oppa luôn đúng không? Vậy thì em sẽ cần đưa anh thêm.”

 

“Vậy đủ rồi. Tôi không định kiếm thêm việc lúc này.”

 

“Có vẻ như anh đã rất là giàu rồi. Em cứ nghĩ nhà mình giàu nhất Hàn Quốc rồi cơ.”

 

“Không.”

 

Giao dịch đã kết thúc với một ghi chú sạch sẽ.

 

Chỉ với vài cuộc gọi từ 2 người phụ nữ mới đôi mươi này, một tài khoản ngân hàng 150 tỉ đã được tạo ra, và việc anh từ từ nhận được tòa nhà của mình cũng đã được quyết luôn. Anh nghĩ rằng thế là hết, nhưng Kang MiRae là cú chốt trong khi ôm cây trượng.

 

“Đừng lo về thuế. Chúng em sẽ lo chuyện đó.”

 

“…. Là vậy hả.”

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel