Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 11 – Chương 53: Tôi gánh – 1

Tất cả những gì liên quan đến Thế Giới bị bỏ rơi đều không được phép tiết lộ cho bất kì ai ngoại trừ những người có mặt trong dungeon lúc đó. Ngoài kia, từng người từng người một đều nghĩ rằng Trái Đất đang dần ổn định, theo đó họ bắt đầu thích ứng và tạo ra những quy chuẩn phù hợp với thế giới mới.

 

Như chính phủ đã tuyên bố, họ đã thành lập một tổ chức chính thức cho các siêu năng lực gia có tên là ‘Dẹp Tan’ (Ghi chú: 한울 – hanul – Team Eng không hiểu – Team Việt cũng không hiểu – thôi thì mình dịch theo Eng), nhưng ngoài binh lính trong quân đội, những người có năng lực cao ra, thì chẳng có mấy thường dân muốn gia nhập tổ chức ‘Dẹp tan’ này cả.

 

Cảm giác khá là tuyệt khi được đối xử như một công chức nhà nước (Ghi chú: Công chức nhà nước là giấc mơ của hầu hết công dân Hàn Quốc, không áp dụng với các nước khác), nhưng mặt khác mọi hành động của họ đều bị hạn chế và chịu kiểm soát, họ không thể cày cấp như ý muốn, thậm chí ngay cả khi tiêu diệt được quái vật, họ cũng không thể sở hữu toàn bộ chiến lợi phẩm từ con quái đó, ấy là còn chưa nói sự an toàn của họ cũng chẳng khác gì một siêu năng lực gia tự do là bao.

 

Quan trọng nhất, chiến thắng của Hàn Quốc không phải là món hời hấp dẫn. Chính phủ đã định hướng sai.

 

Chính phủ cố gắng cung cấp nhiều quyền lợi hữu ích cho những người tham gia ‘Dẹp Tan’ ví dụ như phương tiện di chuyển và nhà ở, thậm chí họ cũng ban bố lệnh trừng phạt cho những ai không tham tổ chức, hiển nhiên đây là cách giải quyết tồi tệ nhất trong số các phương pháp khả dĩ mà họ có thể chọn lựa. Khi dư luận dấy lên làn sóng biểu tình chỉ trích chính phủ về các cổng dungeon và việc phân chia chiến lợi phẩm từ quái vật, một số người bắt đầu nhen nhóm ý định rời khỏi Hàn Quốc.

 

Có rất nhiều quốc gia muốn chiêu mộ những người có tài. Và cũng có rất nhiều nước nhận ra những lợi ích mà họ nhận được khi chỉ cần trong nước có một cá nhân xuất chúng. Chính sách của họ đối lập hoàn toàn với Hàn Quốc. Giảm thiểu tối đa các hạn chế và cung cấp nhiều quyền lợi tiện ích hơn nhằm thu hút các siêu năng lực gia mạnh mẽ.

 

Chính phủ Hàn Quốc nhận ra rằng chỉ dựa vào chủ nghĩa yêu nước là quyết định có phần không đúng đắn, và dù có hơi muộn nhưng họ cũng bắt đầu so sánh các phương pháp quản lý siêu năng lực gia ở các quốc gia khác, và chính xác 75 ngày sau Đại Biến Động, một tổ chức mới dành cho siêu năng lực gia ở Đại Hàn Dân Quốc được thành lập.

 

Đó là sự ra đời của Cục Quản Lý Năng Lực Đặc Biệt Hàn Quốc.

 

Trên Trái Đất, không chỉ mình Yu IlHan là người có thể chế tác mana và cường hóa các trang bị. Có nghĩa là, mọi người trừ Yu IlHan đều có thể dễ dàng đến thế giới khác và tạo ra các trang bị ở đó.

 

Chính phủ Hàn Quốc bỏ ra một lượng tiền không hề nhỏ để mua rất nhiều ma vật có kích thước lớn giống như những gì mà các tổ chức nước ngoài đã làm. Chức năng của thiết bị này là đánh giá chức nghiệp và đo đạc trữ lượng mana có trong mỗi người.

 

Cục Quản Lý Năng Lực Đặc Biệt áp dụng hai điều này làm tiêu chuẩn để xếp hạng cho các siêu năng lực gia, thứ tự từ F đến A. Phụ thuộc vào hạng của từng người, các siêu năng lực gia hạng từ D đến A sẽ nhận được một khoản tiền nho nhỏ, nhiều hơn tiền thưởng mỗi đợt nhưng ít hơn lương cơ bản hàng tháng.

 

Và vì hầu hết người d*ân Hàn Quốc đều là siêu năng lực gia, vậy nên dù có loại trừ những người hạng F và E không đủ khả năng đạt nghề đầu tiên thì đây vẫn là một khoản đầu tư khổng lồ.

 

Tất nhiên là không chỉ dừng lại ở việc trợ cấp tiền bạc. Chính phủ còn cung cấp nhiều thiết bị liên lạc dựa theo hạng của mỗi người. Nhờ đó các siêu năng lực gia có thể đối đầu với những loại quái vật phù hợp với khả năng của mình nếu chẳng may chúng xuất hiện bên ngoài dungeon.

 

Không bắt buộc phải chấp nhận mọi yêu cầu đưa ra, thậm chí chỉ cần đồng ý tham gia họ cũng nhận được một phần thưởng như khích lệ tinh thần. Tất nhiên đối với những người hết lần này đến lần khác bỏ qua các yêu cầu, ‘tiền lương’ của họ cũng không cánh mà bay luôn.

 

Những người nghĩ rằng chẳng có lý do gì để mà từ chối cơ hội này dù có chút can thiệp từ nhà nước, cuối cùng cũng xách mông đến Cục Quản Lý Năng Lực Đặc Biệt để kiểm tra khả năng của mình.

 

Quản lý các siêu năng lực gia là việc mà các quốc gia khác chưa từng thử nghiệm. Chính phủ Hàn Quốc cũng chỉ dám thiết lập mối quan hệ thương mại với họ sau khi đau đớn nhận ra rằng kiểm soát hoàn toàn các siêu năng lực gia là chuyện không tưởng.

 

Trong khi đó, các doanh nghiệp nhanh nhạy và sắc bén hơn chính phủ. Họ sử dụng một lượng tiền không hề nhỏ và những tiện nghi cao cấp như một khoản thù lao nhằm thu hút các siêu năng lực gia và lập thành một nhóm riêng biệt. Các giám đốc điều hành không chỉ hướng đến những người có năng lực chiến đấu. Rèn đúc hay chế tác mana, nghiên cứu, vân vân – Họ chào đón các siêu năng lực gia từ mọi lĩnh vực khác nhau.

 

Họ nghiên cứu về hệ thống tiền tệ và những sản phẩm của thế giới khác rồi nghĩ cách áp dụng chúng vào công việc kinh doanh trên Trái Đất. Họ tổ chức hết hội nghị này đến hội nghị khác nhằm tìm cách khai thác triệt để dungeon trên Trái Đất và kiếm lợi nhuận từ nó; bên cạnh đó họ cũng thảo luận xem nên rút vốn khỏi cái nào và đầu tư vào cái nào thì tốt nhất.

 

Vì các kim loại mới đang dần xuất hiện trên Trái Đất, nên hầu hết các ngành công nghiệp đều có dấu hiệu sôi động trở lại, trong số đó, kiến trúc hay công nghiệp xây dựng, thứ được chính phủ đầu tư mạnh, đang trở thành một vấn đề nóng bỏng. Đầu tiên phải kể đến chính là diện mạo của các toà nhà chính phủ và các doanh nghiệp lớn đều thay đổi rõ rệt.

 

Luật pháp, xã hội, công trình, con người – tất cả mọi thứ đều thay đổi để phù hợp với một thế giới mới. Điều này không chỉ xuất hiện tại Hàn Quốc mà còn ở mọi nơi trên Trái Đất. Lịch sử nhân loại bắt đầu lăn bánh trở lại.

 

Ngoại trừ một người, đó là….

 

[IlHan, anh không đi kiểm tra năng lực của mình à?](Lita)

 

“Khiến tôi dùng được mana đi, rồi bắt tôi đi đâu cũng được.”

 

[Mấy cái hạng đó không thể áp dụng cho Yu IlHan đâu. Nếu muốn, ảnh hoàn toàn có thể dùng ẩn thân toàn phần để hiên ngang đi vô những nơi yêu cầu mấy thứ đó.](Erta)

 

“Tôi đã nói rồi, nếu tôi mà dùng được mana thì những chuyện xấu hổ như vậy sẽ chẳng xảy ra đâu!”

 

Phiên bản nhỏ bé của Lita và Erta ngự trên đầu Yu IlHan liên tục trêu chọc anh. Dù anh càu nhàu rất nhiều nhưng cách họ làm quá đỗi đáng yêu đi thế nên Yu IlHan chẳng thể nào cáu nổi.

 

Yu IlHan hiện đang xem một cuộc phỏng vấn với người đàn ông được xem là đạt hạng A đầu tiên trong nước. Thật trùng hợp, Yu IlHan nhớ lại cuộc gặp gỡ người đó.

 

[Ngài Do WooJun. Cảm xúc của anh như nào khi là người đầu tiên đạt hạng A  ở Hàn Quốc?]

 

[Cũng thường thôi. Vì tôi biết ngoài kia còn có những người mạnh mẽ hơn tôi. Đó là Nữ Hoàng và Tia Chớp Sungdaein. Hai người họ có khi bỏ xa tôi rồi cũng nên.] (Ghi chú: Theo hồ sơ bí mật bên nhóm mình thì anh này xuất hiện ở chương 14, thủ lĩnh “5 anh em siu nhơn” =)) )

 

Yu IlHan phụt vội ngụm cà phê vừa mới uống. Không thể tưởng tượng nổi vẫn có người gọi anh bằng cái biệt danh đó!

 

[Tôi không nghĩ mình hài lòng với hạng A hiện tại. Ý tôi là tôi chỉ vừa mới đạt được nghề thứ 2. Và những người có cấp độ giống tôi ở khắp nơi trên thế giới. Hơn thế nữa, hiện nay trên Trái Đất xuất hiện ngày càng nhiều quái vật có sức mạnh tàn bạo vậy nên chúng ta không thể bất cẩn và lơ là luyện tập.]

 

Từng câu từng chữ đều vô cùng hợp lý. Yu IlHan có chút bồn chồn vì anh nhìn thấy những phức cảm đầu tiên để trở thành một anh hùng lẩn khuất trong tâm hồn người đàn ông đó, nhưng nó không ảnh hưởng đến anh nên anh chẳng thèm quan tâm.

 

[Có rất nhiều biến cố không xảy ra ở thế giới khác nhưng lại liên tục xuất hiện ở Hàn Quốc. Chúng ta không thể tin tưởng vào sự ổn định của các dungeon được. Phải luôn lưu ý một điều rằng khủng hoảng có thể xảy ra bất kì lúc nào, bất cứ nơi đâu, trong mọi hình thức mà chúng ta không thể lường trước.]

 

Yu IlHan gật gù đồng ý. Ngay cả khi nhân loại có học được cách sinh tồn từ thế giới khác, thế nhưng Trái Đất hiện giờ tràn ngập những biến số khôn lường, và người giải quyết chúng không ai khác chính là kẻ bị cả thế giới bỏ rơi, Yu IlHan!

 

Dó là lý do tại sao Yu IlHan luôn thở ngắn than dài. Cuộc đời thật lắm bất công.

 

Hơn thế nữa, thấy cảnh một người đàn ông nói những điều hùng hồn như vậy xuất hiện trên TV, anh lo lắng về một sự kiện to lớn sắp xảy đến, rồi anh tắt TV.

 

“Tôi muốn học cách sử dụng mana sớm nhất có thể. Liệu hiệu quả có tăng gấp đôi khi có hai người ở cùng không?”

 

[Anh không cảm nhận được dòng chảy mana trong cơ thể mình sao? Đùa thế không vui đâu khi lúc nào cũng có hai thiên thần kè kè bên anh mà.](Lita)

 

[Ngay cả khi anh có đưa tay ra và cố gắng triệu hồi Hắc Dực Long thì anh vẫn không thể sử dụng mana đâu. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, nên anh không cần phải quá lo lắng như vậy.](Erta)

 

Yu IlHan lặng lẽ thu tay lại. Không phải là anh không thể cảm nhận mana. Kể từ khi anh hoàn toàn làm chủ cơ thể vật lý của mình, anh có thể nhận ra hạt giống mana đã bén rễ vào trái tim anh, từ ngày đầu tiên của Đại Biến Động.

 

Vấn đề là làm thế nào để sử dụng nó. Ngay cả khi anh cảm nhận được dòng chảy mana đang cuộn trào trong cơ thể mình, anh cũng không thể điều khiển nó theo ý muốn.

 

Giống như việc một người không biết bay đột nhiên mọc ra đôi cánh giúp họ bay lượn trên bầu trời vậy, Yu IlHan cũng có khoảng thời gian khó khăn để thích ứng với mana.

 

Theo những gì mà Erta nói, 5 tháng nữa kể từ giờ là anh mới có thể sử dụng mana. Vậy nên anh chỉ cần kiên nhẫn đợi đến khoảnh khắc đó.

 

“Fuu, thật lâu quá đi. Tôi nghĩ trước lúc đó tôi chắc chắn sẽ rơi vào ‘Thế Giới Bị Bỏ Rơi’ khác thêm hai đến ba lần nữa quá.”

 

[Đừng có phán những lời ngu ngốc đấy nữa!](Erta)

 

Sau khi để mặc Erta la ó, Lita cẩn thận đề nghị.

 

[Nếu nó không thành công, liệu chúng ta có nên gắn bó hơn nữa không?](Lita)

 

“Hơn nữa, làm thế nào vậy?”

 

[Vậy là IlHan của tôi vẫn chưa biết nhỉ. Nhưng không sao hết. Noona đây biết một chút %$#$%^&.]

 

Ngay khoảnh khắc đó Erta bịt miệng Lita lại.

 

[Yu IlHan, không cần bận tâm đâu. Chỉ là trông anh hơi chán nản nên Lita đùa vui chút thôi.](Erta)

 

[#$%, @$*@&!]

 

Trong khi ‘trinh nữ ngàn năm’ Yu IlHan nghiêng đầu khó hiểu, Erta thì thầm với Lita thông qua vòng thiên thần với vẻ mặt cau có.

 

[Một tồn tại cao cấp không thể nào có mối quan hệ đó với một tồn tại thấp kém hơn, cô không hiểu à!](Erta)

 

[Nó ổn mà. Sẽ chẳng có tội lỗi gì nếu như sự thật không bị phơi bày!](Lita)

 

[Đừng khiến tôi tố cáo cô với cấp trên? Chắc cô chưa quên làm thế nào mà cô có thể trở lại Trái Đất đâu nhỉ!](Erta)

 

[Kuhk, cô đồ rắn độc! Cô nghĩ tôi không biết cô đang tính làm gì phỏng?[(Lita)

 

[Hmph, tôi chỉ làm theo luật thôi. Là luật đấy!](Erta)

 

Yu IlHan, người không hề hay biết những lời nói đáng sợ đang bay qua bay lại trên đâu mình, hoàn toàn chú tâm vào những vấn đề trước mắt.

 

Chỉ trong vòng hai tháng anh rời xa Lita, anh đã hoàn thành việc chế tạo các trang bị từ những thứ anh có được trong dungeon, và cũng đã rũ bỏ những mệt mỏi khi làm việc quá độ.

 

Yu IlHan, người đã điên cuồng làm việc trong khi ngó lơ bản thân, đang tổ chức và sắp xếp lại những việc cần làm trong tương lai, từng thứ từng thứ một.

 

“Tôi nghĩ đầu tiên mình nên kiếm tiền.”

 

[Tôi tưởng anh không màng những thứ phù du như vậy chứ.]

 

“Tôi muốn mở rộng công xưởng, và vì là cộng sự của cả hai người, tôi nghĩ tốt hơn hết là nên độc lập khỏi bố mẹ. Và để làm được điều đó, tôi cần tiền.”

 

Vì anh đã suy nghĩ về vấn đề tự lập này vô cùng sâu sắc vậy nên anh nhận ra rằng sống với bố mẹ dưới cùng một mái nhà sẽ làm họ cảm thấy bất tiện vì lối sống của anh khá khác biệt.

 

Anh đã nói chuyện với cha mẹ. Yu IlHan muốn đưa họ đến một ngôi nhà mới to hơn và rộng hơn, nhưng có vẻ cả hai chẳng quan tâm.

 

Và, thậm chí cha anh còn không chớp mắt lấy một lần khi Yu IlHan khuyên ông bỏ việc và cho ông xem số tiền khổng lồ mà anh kiếm được. Can thiệp quá sâu vào lối sống của người khác là không tốt, Yu IlHan đành phải bỏ cuộc.

 

“Mục tiêu kế tiếp là thứ tôi có thể thực hiện song song với ưu tiên kiếm tiền, đó là phổ biến áo giáp và vũ khí chất lượng lên thị trường.”

 

[Ý anh là anh sẽ nâng cấp các trang bị của họ và kiếm tiền từ đó sao.]

 

“Đúng vậy. Nói thật, chất lượng của thứ mà mọi người đang mang không tài nào chấp nhận được. Chúng chẳng khác gì phế thải.”

 

Ooooh! Thật không thể tưởng tượng nổi những vật phẩm mà mọi người trên Trái Đất trải qua bao nhiệm vụ khó khăn cực khổ để có được lại bị xem như một đống rác. À thì đối với Yu IlHan, bậc thầy trong việc luyện kim và nắm vững mọi kĩ thuật chế tạo vũ khí và áo giáp, chúng chẳng khác gì đồ bỏ.

 

Thực ra nguyên nhân thúc đẩy Yu IlHan nâng cấp vũ khí cho họ vô cùng đơn giản. Đó là vì anh cảm thấy khá phiền phức khi phải một mình giả quyết các vấn đề phát sinh tại Hàn Quốc, hay tại những nơi khác trên Trái Đất.

 

Mặc dù sự thật là bất kì nơi nào Yu IlHan đặt chân đến, ngay lập tức nơi đó dù an toàn cũng thành nguy hiểm hoặc đang nguy hiểm sẽ biến thành thảm họa diệt vong. Và với cấp độ hiện nay của mọi người thì chỉ cần một con Báo Bóng Đêm cũng đủ để gây thiệt hại hàng chục hay hàng trăm người.

 

Một con Báo Bóng Đêm yếu đuối đã như vậy rồi, vậy nếu một Reta Kar’iha khác đột nhiên xuất hiện ở trung tâm thành phố thì chuyện sẽ còn tồi tệ đến mức nào? Yu IlHan ước tính nếu trường hợp đó xảy ra thật thì có lẽ thương vong sẽ khoảng hơn 100,000 người.

 

“Thậm chí chỉ cần tôi sản xuất hàng loạt loại giáp da giống loại tôi dùng trước kia và bán chúng cho ‘Dẹp Tan’ thì sức mạnh của quốc gia sẽ tăng thêm ít nhất là 20%”

 

Lý do anh đề nhắc đến ‘Dẹp Tan’ khá đơn giản. Thứ nhất, ‘Dẹp Tan’ là một tổ chức rộng khắp, có mặt ở mọi nơi nhằm bảo vệ sự an toàn cho mọi người. Thứ hai, họ cũng chính là những người đáng thương nhất Hàn Quốc hiện nay.

 

Tình cảnh của họ vô cùng éo le, họ khôn ngoan bước tới tương lai, ấy vậy lại bị tất cả lãng quên. Chẳng danh tiếng cũng chẳng sức mạnh, bị xiềng xích bởi chính quốc gia họ phục vụ. Không những không có khả năng chiến đấu cao mà điều kiện làm việc vô cùng tệ hại. Và khi Cục Quản Lý Năng Lực Đặc Biệt ra đời, dáng hình của họ còn trở nên mờ nhạt hơn nữa, nhưng đất nước này không có dự định để họ ra đi.

 

Vậy nên, tất cả các siêu năng lực gia bình thường của ‘Dẹp Tan’ đều từ bỏ và đi đến các nước khác, cuối cùng chỉ còn lại những siêng năng lực gia nguyên là quân đội quốc gia, những người dù có muốn cũng không thể rời đi được. Nhưng nếu như điều kiện làm việc càng ngày càng tệ hơn thì có lẽ họ cũng sẽ bất chấp tất cả để trốn sang nước ngoài.

 

Thay vì ‘Dẹp Tan’ thì mọi người lại gọi nó là ‘Dẹp Mịa’. Đó là vì tất cả những người tham gia ‘Dẹp Tan’ đều mang vẻ mặt như mình sắp chết đến nơi vậy. Mặc dù không biết ai là người đầu tiên nghĩ ra cái tên này nhưng phải công nhận nó là một cái tên thật vi diệu.

 

Vậy nên, Yu IlHan muốn giúp đỡ họ. Tất nhiên ý định của anh không phải là làm từ thiện miễn phí, điều kiện để có được sự giúp đỡ của anh là họ là những người bị ngó lơ và bị bỏ rơi giống anh.

 

[Anh nói là 20% sao?](Erta)

 

“Đúng vậy.”

 

Tất nhiên là nếu ai đó không biết về anh và nghe anh nói những điều như vậy, ắt hẳn họ sẽ nghĩ anh là kẻ tự cao tự đại với tài chém gió kinh thiên động địa, nhưng với Erta và Lita, người hiểu rõ năng lực của anh, gật gù đồng ý.

 

[Liệu có thể đạt tới 50% không?](Lita)

 

[Nếu chúng ta đưa cho họ các vũ khí cơ bản thì chiến lực chắc sẽ đạt tầm 70% .](Erta)

 

“Cô tếu thật đấy.”

 

Sau khi chốt câu cuối, Yu IlHan nghĩ đến một người có đủ tin cậy để có thể giao vũ khí cho người đó.

 

“Kế đến là Nữ Hoàng.”

 

[Sao lại nhắc đến người phụ nữ đó vậy?](Erta)

 

[Huh? Phụ nữ?](Lita)

 

Chẳng hề bận tâm đến giọng điệu đầy nổi loạn của Erta, Yu IlHan tiếp tục nói.

 

“Vũ khí của cô ấy có vẻ khá yếu. Ấy là còn chưa kể đến giáp phục nữa. Tôi đoán cô ấy sẽ dễ dàng vượt mọi nghịch cảnh nếu tôi đưa cô ấy một món vũ khí tốt hơn.”

 

[Tôi chẳng nghĩ cô nàng đó sẽ gặp nguy hiểm đâu.](Erta)

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel