Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 4 Chương 15: Tôi tạo ra chúng phần 2

“Vậy thì, hãy cho tôi một lý do có thể chấp nhận được đi nào!”

Nâng Erta trong lòng bàn tay, Yu IlHan đang cố gắng hết sức để trấn áp cơn thịnh nộ của mình khi anh đang nói. Erta cảm thấy hơi nhột, cô vẫn chưa nhận ra ánh mắt đầy tức giận đang hướng về phía mình, nên cô nhắm mắt lại và quay mặt đi trong khi trả lời Yu IlHan.

[Vì đây là giải pháp sử dụng ít năng lượng nhất có thể… Có lẽ vậy… ]

“Năng lượng”

[Liên kết giữa các thế giới là điều gì đó đã được tạo ra trước đây, nên không khó để khôi phục lại chúng. Công việc còn lại là hoàn thiện các chi tiết và thiết lập hệ thống nhiệm-vụ-và-phần-thưởng. Bây giờ, nếu con người nhận được những nhiệm vụ phù hợp với mình và thu thập kinh nghiệm cho hồ sơ của họ, sau này họ có thể chống lại quái vật một cách thành thục hơn.]

“Cô đang muốn nói đấy là cách hợp lý nhất?”

[Chính xác.]

Erta, người đã lấy lại được chút tự tin sau khi thấy thái độ tích cực của Yu IlHan, trả lời trong khi nhìn thẳng vào mắt anh.

Yu IlHan đã đợi cơ hội này từ lâu và hỏi với khuôn mặt buồn rầu nhất có thể.

“Thế còn tôi thì sao?”

[…..]

Erta hạn hán lời.

“Nếu mọi người đều đến và trở về từ thế giới khác, vậy còn tôi? Tôi thì sao?”

[Dù sao anh cũng là một kẻ cô độc, thế nên chắc sẽ không có nhiều thay đổi đâu?]

“Ngay cả như thế đi chăng nữa…”

Trong suốt 1000 năm, Yu IlHan chưa từng thấy tức giận như thế này.

Anh ấy giận giữ với tình hình chung của thế giới nhưng hơn tất cả, anh giận vì những lời nói chính xác của Erta.

“Tôi nên trả lời thế nào nếu mẹ tôi hỏi tại sao tôi không đến thế giới khác!?”

[Nói là anh đã đến nhưng không học gì hết vì không có thứ gì có thể cứu vãn cuộc đời anh ở một nơi như thế!]

“Tôi có còn là học sinh thậm chí khi chưa từng đến trường!?” (Edit: Ẩn dụ =)) )

[Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, thật vô nghĩa khi nói chuyện đó với tôi vì đó không phải quyết định của tôi.]

Erta đã làm hết khả năng của mình, cô né tránh câu hỏi của anh rằng mình không biết gì hết.

Yu IlHan không còn chút sức nào để đáp trả, anh rơi vào không gian tĩnh lặng. Thở dài một tiếng, anh thả mình lên giường.

“Vậy thì, được thôi, tôi chẳng thể làm gì, ngay cả khi tôi than phiền với cô. Vậy cuối cùng tôi không thể đến thế giới khác.”

[Nếu anh trở thành một tồn tại cao cấp hơn, huh ai biết được.]

“Vậy mất bao lâu để tôi có thể thực hiện điều đó?”

[Chắc chắn là ngắn hơn khoảng thời gian anh đã sống đến bây giờ.]

“Thoải mái thật, heh!”

Khi anh thức dậy và xuống nhà bếp, bố mẹ anh đang nói chuyện với một khuôn mặt nghiêm trọng. Trên màn hình ti vi, mọi người đang nói về thông báo đã được gửi tới toàn thể nhân loại, nhưng nó cũng kèm theo một câu chuyện gây sốc khác.

“Tình trạng khẩn cấp?”

Trong khi anh đang sốc và lẩm nhẩm những tin lần đầu tiên anh thấy trong đời, mẹ anh đã nhận ra anh và nói.

“Con cũng biết rồi đúng không con trai? Ngay lúc này, ngoài kia đang rất nguy hiểm. Cho dù là trường học hay công ty, mọi thứ đều đã ngừng lại. Trong khi đó, quân đội đang tiến hành một cuộc tàn sát quái vật quy mô lớn.. Mẹ nghe nói rằng họ sẽ không cho bất cứ một con quái vật nào có thể lọt vào khu vực con người sinh sống.”

Có vẻ như chính phủ đã nhận ra rằng họ không thể giúp mọi người vượt qua cuộc sống hàng ngày nữa. Có lẽ thông báo từ thế giới khác đã đẩy nhanh quyết định của họ.

Sự thật là đây là điều đã xảy ra ở mọi quốc gia.

Mọi người nhận ra họ phải tự sinh tồn, tự bảo vệ mình khi trở về cuộc sống bình thường trong một thế giới đã thay đổi, do đó, theo đa số các quốc gia, họ quyết định sẽ dừng dòng chảy lịch sử một chút.

Trong khi đó, mọi người sẽ nhận được sức mạnh từ thế giới khác. Không phải thứ sức mạnh sẽ biến mất như bong bóng giống như 4 ngày trước, mà là tồn tại cùng họ ngay cả trong tương lai.

Ngay lức đó, Yu IlHan cảm thấy tràn đầy hi vọng. Chính phủ chỉ đưa ra những biện pháp tạm thời, giống như trả nợ trong thẻ bằng một cái thẻ khác, nhưng mọi người trên Trái Đất đang nghiêm túc xem xét những thay đổi mà họ phải đối mặt khi họ tiến lên.

Nhân loại có thể thích nghi với sự lên cấp của Trái Đất. Giống điều họ thường làm trước đây. Bao gồm cả tôi. – Anh ấy nghĩ.

“Bố, mẹ. Đi an toàn nhé.”

“Nhưng bố còn không có nổi class thứ hai trong suốt 10 năm ở đó.”

“Quân đội đã tiêu diệt những con quái vật không có nghĩa là chúng sẽ không xuất hiện trên đường phố.”

“Nhưng thế giới khác cũng đâu có an toàn.”

Khi thời gian trên Trái Đất dừng lại, không có trường hợp con người chết hay bị thương ở thế giới khác. Tuy nhiên, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ khác. Cái giá của việc sức mạnh không bị mất đi là con người sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, Ngay cả vậy….

“Ngay cả vậy, nhưng sẽ ít nguy hiểm hơn so với việc sống trên Trái Đất.”

“……Điều đó là sự thật.”

“Bố, hãy làm mọi thứ bố có thể để sau cùng không cảm thấy hối tiếc. Tuy không thể làm gì, nhưng cuộc sống sẽ dễ dàng hơn, còn ở trên Trái Đất đã thay đổi này, bố chỉ có thể sống khi đối mặt với nguy hiểm.”

Làm mọi thứ có thể, biến những thứ không thể thành có thể – Đó là một trong những niềm tin đã dẫn lối cho Yu IlHan.

Có lẽ những lời nói thật lòng của anh đã làm lay động bố và mẹ anh ấy, họ đứng đậy với nụ cười cay đắng.

“Đúng vậy, Bố sẽ làm. Cả con cũng vậy, con trai. Đừng từ bỏ chỉ vì con không thể sử dụng mana, hãy nỗ lực hết sức mình!”

Sau khi nói xong, Bố của anh là người đầu tiên biến mất. Ông ấy đã dịch chuyển tới thế giới khác ngay lập tức.

Tuy nhiên, mẹ anh lại không làm như thế. Thay vào đó, bà nhìn Yu IlHan với khuôn mặt lo lắng.

“Con trai, mẹ nghĩ hơi khác so với bố con. Mặc dù nỗ lực rất quan trọng nhưng đừng vì thế mà cố gắng quá sức.”

“Cái gì quá sức cơ ạ?”

“Không phải con là người chạy lung tung và săn quái vật với cái mặt nạ sao?” (Edit: Kích hoạt skill “Lo lắng cho con” =))) )

“……”

Anh ấy đã bị phát hiện!? Trong tình huống bất ngờ này, Yu IlHan chỉ biết câm nín. Anh biết rằng hình ảnh mình đánh nhau với quái vật sẽ bị trình chiếu công khai, và anh cũng đã chuẩn bị một kế hoạch chi tiết cho việc đó, nhưng ngay cả vậy ……!

“Con nghĩ mẹ sẽ không nhận ra con trai mình sao? Ngay cả khi con đeo mặt nạ và thả rông  mặc quần áo khác, mẹ vẫn có thể nhận ra con ngay lập tức. Làm sao mẹ không biết đấy là con trai mình chứ?”

Tình mẫu tử thất tuyệt vời – Yu IlHan thì thầm trong lòng khi nghe những lời nói đó, anh đầu hàng vô điều kiện.

Nghĩ rằng thuật ẩn thân có thể đánh lừa cả thế giới, thậm chí cả Chúa, cũng không thể lừa được mẹ anh …

“Mẹ không biết con trở nên mạnh mẽ như vậy bằng cách nào. Mẹ vừa tự hào vừa lo lắng. Nhưng con trai à, con biết sự đáng sợ của quái vật đúng không? Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, ở đâu, khi nào. Thế nên hãy luôn cẩn thận và tự bảo vệ bản thân mình nhé.”

 

“Con hiểu.”

Những lời hỏi han tràn đầy sự âu yếm mà lâu lắm rồi Yu IlHan mới được nghe. Mẹ anh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi Yu IlHan gật đầu. Sau đó, bà quay lại với nét mặt nghiêm túc.

“Nhưng con nên cẩn thận với mọi người. Kể từ giờ sẽ có nhiều kẻ sẽ mạnh hơn và độc ác hơn cả quái vật.”

“Được ạ.”

“Nếu con hiểu thì tốt rồi. Niềm tự hào của mẹ. Mẹ sẽ đến Ya-umin lần nữa, được chứ?”

“Con ổn mà. Mẹ cũng đừng làm gì quá nguy hiểm.”

“Được rồi.”

Có lẽ nhờ có cuộc trò chuyện với mẹ, Yu IlHan, người vừa mất tinh thần, vỗ nhẹ vào má và tự lẩm bẩm với chính bản thân mình.

“Mình nên làm việc của mình.”

[Tôi sẽ trở về thiên đường một thời gian. Tôi cũng là người trao phần thưởng cho các Thừa Hành Giả.]

“Mua cho tôi một cây kem trên đường về nhé.”

Quá đắm chìm trong sự phấn khích về lợi ích mà Direwolf và Gấu Nâu mang lại, anh hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nhiệm vụ đó. Được thôi, họ nói rằng họ sẽ cho anh thứ gì đó nên chẳng có lý do gì mà từ chối cả. Anh vui vẻ tiễn Erta và không quên dặn cô mua cho mình một cây kem, thứ anh mong chờ từ bao lâu nay.

Sau tất cả, anh vẫn là người cô đơn.

“Aizz, những kỉ niệm xưa lại ùa về …”

Nhỏ giọng phàn nàn, anh rời khỏi nhà. Anh hướng đến kho lưu trữ mà anh đã mua với vận tốc bàn thờ.

Thật điên rồi khi tạo ra một cái kho chỉ sau một đêm!? Tuy nhiên không gì là không thể. Chỉ cần có tiền, mọi việc đều được xử lý. Hàn Quốc là một nơi đáng sống với những người có tiền. Mặc dù đến bây giờ anh mới biết vì trước đây anh chưa từng có nhiều tiền đến như vậy!

Yu IlHan đến kho chứa, kể từ giờ đây sẽ là nơi làm việc của anh. Anh đã chuẩn bị những vật dụng đơn giản như một lò và một cái đe đề phòng trường hợp khẩn cấp. Khá là thiếu thốn, nhưng vì anh chưa xác định công việc trong tương lai thế nên như vậy là ổn rồi.

Nguyên liệu hiện tại mà anh có chỉ toàn da và xương. Nói cách khác anh không cần vội vàng làm gì. Anh muốn táy máy vài thứ, nhưng hoàn cảnh không cho phép anh làm điều đó.

Tất nhiên điều đó không có nghĩa là anh không thể làm gì. Da nguyên chất sẽ dễ bị thối rữa nếu để nguyên như thế, điều tương tự cũng sẽ xảy ra vói đống xương chứa đầy tạp chất đang nằm rải rác khắp nơi! Anh đến đây để xử lý chúng trước khi quá muộn.

Yu IlHan vận dụng toàn bộ kiến thức mà mình học được trong suốt nghìn năm qua, và bắt đầu xử lý xương theo cách tốt nhất mà anh biết. Máu và thịt được tách khỏi các nguyên liệu quý giá một cách hoàn hảo, lớp da được luyện thêm một chút. Anh đã bán sạch nguyên liệu chỉ trừ những thứ anh cần nên anh có thể tránh việc lao động cả ngày.

Ngay cả khi xử lý toàn bộ chỗ da, Yu IlHan vẫn không mất một giọt mồ hôi. Điều này khá là dễ hiểu vì ngay từ đầu sức mạnh của anh đã hơn hẳn những người khác, không những thế mọi chỉ số đều tăng lên sau khi anh lên cấp 24.

Công việc chuẩn bị đã hoàn tất, anh định quay sang chế tạo những trang bị khác làm từ xương, nhưng lớp da mới là vấn đề. Chỉ cần luyện thêm vài ngày nữa thôi, nó sẽ trở nên vô cùng cứng cáp, đến lúc đó anh sẽ không cần mang giáp nặng toàn thân nữa.

“Sau khi bộ giáp hoàn thành, sẽ không còn gì có thể ngăn cản mình được nữa, phải chăng do level mình hiện tại quá cao?”

Nếu đúng là như vậy, anh sẽ săn những con quái vật mạnh mẽ hơn để lấy da và tạo nên những bộ giáp khác, sau đó level sẽ lại….. không nên lãng phí thời gian.

[Anh có thể xử lý chúng bằng ma thuật.]

“Oh, cô trở lại rồi à? Ngay cả khi cô nói như vậy thì tôi cũng không thể dùng ma……”

Yu IlHan khô héo lời trước sự xuất hiện của Erta

Không phải vì cô không mua kem cho anh.

Đó là vì Erta trước mặt anh có vóc dáng gần giống anh.

Đầu tiên anh ta nghi ngờ đó có phải Erta thực sự hay không, nhưng sau khi xác nhận rằng đó thực sự là của cô, anh cảm thấy mông lung, khuôn mặt xinh đẹp đó khiến anh ngỡ ngàng nhưng Yu IlHan rất tỉnh.

“Phép hóa lớn!”

[Chính xác, ngoại hình bé nhỏ trước đó của tôi là do phép thu nhỏ. Anh nghĩ tôi là ai?]

Erta thở dài và đưa tay ra.

[Nắm lấy tay tôi. Tôi sẽ chuyển phần thưởng sang cho anh.]

Yu IlHan ngoan ngoãn nắm lấy tay cô trong khi choáng ngợp trước sự thánh thiện mà cô tỏa ra, thứ không thể nào nhận ra khi cô bé bằng lòng bàn tay.

Ngay sau đó, anh cảm thấy lạnh kinh khủng nhưng cũng thật mềm mại rồi lại thấy rùng mình, giống như thước phim cuộc đời vừa lướt qua mắt anh vậy.

[Nhiệm Vụ Thiên Đường 001. Nhiệm vụ thừa hành giả hoàn thành!]

[Tất cả chỉ số tăng 1.]

[Trong tất cả các ứng viên, bạn là người hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất. Nhận được một phần thưởng đặc biệt.]

[Nhận được Ngọn Lửa Vĩnh Cửu.]

“Ngọn Lửa Vĩnh Cửu?”

Anh lúng túng buông tay cô ra, sẽ thật kì lạ nếu cứ nắm tay cô mãi như thế, Yu IlHan nhìn Erta như muốn nói ‘Tôi không nhớ đã từng nhận được một thứ như này trước đây?’ Erta cười mỉm và chỉ về một hướng.

[Nhìn kìa.]

“Oh.”

Trong cái lò mà anh đã chuẩn bị, một ngọn lửa đỏ đang bập bùng bập bùng ngay cả khi anh chưa cho bất kì nhiên liệu nào.

[Một ngọn lửa sống không thể dập tắt và có thể tiếp tục phát triển. Đó là một ngọn lửa quý giá từ thiên đường. Nếu như không phải anh đang trong giai đoạn đầu của Đại Biến Động thì tuyệt đối không thể nhận được phần thưởng này với một nhiệm vụ ở cấp độ đó, vậy nên hãy trân trọng ngọn lửa quý giá này.]

“Wow.”

Thông qua lời giải thích của Erta, anh nhận ra giá trị của ngọn lửa còn lớn hơn thế. Ngọn lửa vĩnh cửu đang nhảy múa trong cái lò trưng ra một biểu cảm dễ thương khi nó thay đổi hình dạng, như thể nó biết ai là chủ nhân của mình. Từ ‘sống’ thật không quá phóng đại khi diễn tả về nó.

“Đây là một phần thưởng thực sự xứng đáng dành cho tôi …….”

[Tôi biết anh sẽ nói điều đó mà. Lita luôn khẳng định một cách mạnh mẽ.]

“Lita đã làm……”

Yu IlHan không còn nghe thấy Erta nói gì nữa. Khi nghĩ đến ngọn lửa sông bất diệt kia, hàng trăm suy nghĩ bùng lên trong anh. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều khi anh phải xử lý một lượng lớn kim loại trong tương lai!

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel