Hình như Yoru định đi đâu đó nên chúng tôi chia ra sau khi dùng xong bữa tối.

Tên này mà cũng đi chơi à, nó có người quen ở đây sao?

Chúng tôi trở lại quán trọ và nhào người lên giường.

Bởi vì đây là một phòng cao cấp nên giường ngủ rất mềm mại và cực kỳ dễ chịu khi nằm trên đó làm tôi chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

Do phải ngủ trên nền đất cứng ở Địa cung quá lâu nên suy nghĩ đó càng mãnh liệt hơn.

Amelia cũng gật gù trên giường của cô ấy.

Tôi nghĩ mình cần phải đi tắm rửa trước khi ngủ nhỉ.

Nhắc mới nhớ, Yoru trước khi rời đi còn đưa ngón tay cái lên với tôi nữa chứ, không lẽ tên đó vẫn nghĩ là tôi sẽ tấn công Amelia sao...

Chắc chắn kaf ôm một cô gái xinh đẹp như thế thì thằng đàn ông nào cũng mơ ước.

Tuy nhiên, nhan sắc của Amelia và tôi quá chênh lệch và hơn thế nữa, tôi chẳng có tý kinh nghiệm về vấn đề nhạy cảm này.

Chuyện này là do tôi dành toàn bộ tuổi thanh xuân của mình để kiếm tiền trang trải cuộc sống, làm hàng tá việc đến tận tối mịt vậy nên tôi chẳng có thời gian đâu mà tìm bạn gái. Mà cho dù tôi có may mắn kiếm được một cô thì okaasan cứ ở mãi ở nhà nên chúng tôi cũng chẳng có cơ hội để làm gì.

Maa, tôi cũng chẳng có ý định đó nữa.

Khi đang chìm đắm trong các suy nghĩ vu vơ đó, tôi không chú ý rằng Amelia đã bước đến và nằm cạnh bên tôi.

“...Akira. Anh đang nghĩ gì thế?”

“A,aah về tên guildmaster kia.”

Amelia chớp đôi mắt ngáy ngủ của mình và ngắm nhìn tôi.

Tôi hơi giật mình.

“Kỹ năng [Bất can dự]?”

“Là [Bất can thiệp]. Kỹ năng đó khá phiền đấy.”

Tôi xoa đầu Amelia khi cô ấy vùi đầu vào người tôi như một con mèo.

Một tia thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt Amelia và cô ấy nhích lại gần hơn nữa.

“...Akira, em không ngon sao?”

Trong một giây, não tôi hoàn toàn ngừng hoạt động.

“Nn?”

“Ý em là sao?”

Tôi bất giác ngồi dậy và hỏi thế, Amelia bĩu môi nằm ở đó và nhìn vào tôi.

“Bởi vì, em đã đến gần anh như vậy rồi, Akira vẫn không tấn công em. Có phải là do em không có chút quyến rũ nào à?”

Tôi hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã và chán nản của Amelia.

Những lời như thế này là điều tôi không muốn nghe nhất từ Amelia.

Tôi đưa tay đỡ trán và thở dài.

“Không quyến rũ? Không thể nào. Em quyến rũ tới mức mà anh đứng cạnh bên em cũng thấy khó nữa đấy.”

Những lời thật lòng của tôi vừa nói ra, mắt Amelia mở to ra.

“Ugh, mình nói cái gì thế này?”

Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.

“Fufufu. Tốt quá.”

Amelia nhìn thấy tôi đang đỏ mặt như thế cô ấy chỉ mỉm cười và ôm lấy tôi từ phía sau.

Sau đó cô ấy thì thầm vào tai tôi.

“Akira có thể ăn bất cứ lúc nào mà Akira muốn.”

Aah, Amelia đang chủ động mời tôi kìa, tôi thảm hại đến như vậy sao?!

Điều này không thể chịu được mà.

Tôi quay đầu lại và hôn lên má Amelia.

“Sau khi xử lý xong chuyện của Quỷ Vương và không còn gì vướng bận nữa, anh sẽ không cho em rời khỏi lòng anh đâu đấy. Chuẩn bị tinh thần đi, ok?”

“Un!”

Tôi có nói một cách nghiêm túc nhất có thể, nhưng Amelia chỉ gật đầu vui vẻ, mặt thì đỏ ửng lên.

“Được rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta còn phải tìm một thợ rèn để sửa thanh ‘Yatonokami’ nữa.”

Tôi xoay người lại, mặt đối mặt với Amelia.

Amelia vùi đầu vào người tôi và chìm vào giấc ngủ.

Hình như cô ấy đã buồn ngủ lắm rồi.

Hai người chúng tôi cứ ôm nhau như vậy mà ngủ.

Vì tâm trí tôi đã hoàn toàn kiệt sức nên cả cơ thể đành nghĩ ‘để sáng mai tắm cũng được’.

*****

[“Master-dono, tôi về rồ....?!”]

Lúc Yoru quay về thì đã là chuyện của mấy tiếng sau rồi, nó nghiêng đầu khi nhìn thấy cảnh này. Giường của Amelia thì trống không và giường của Akira thì lại phình to hơn bình thường.

Tuy trong phòng không có thắp đèn và hoàn toàn một màu đen, nhưng với Yoru thì không thành vấn đề, ít nhiều nó cũng là một con mèo.

Mắt của nó có thể thấy rõ ràng như ban ngày vậy, nó vẫn muốn xác nhận rõ ràng việc này, nó từ từ bước đến gần chiếc giường và vén chăn lên.

[“Hohou, chà chà, khá lắm, Tiểu thư Amelia.”]

Ở trong đó là Akira và Amelia đang ôm chằm lấy nhau và ngủ say.

Nó biết là họ chẳng làm gì nhiều cả vì quần áo vẫn bình thường, Yoru biết rằng Amelia thường lo lắng về chuyện của Akira, nhưng nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Amelia nó khẽ cười.

Yoru đắp chăn lại cho họ và nằm ngủ ở giường kế bên.

Một cái giường quá lớn so với cơ thể nhỏ bé của nó. Thế là nó quyết định thay đổi kích thước cho hợp với cái giường.

“...ngủ ngon nhé, Master-dono, Tiểu thư Amelia. Ngày mai sẽ bận lắm đấy.”

Yoru khẽ thì thầm, và nhắm mắt lại.

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel