Chúng tôi vừa đến được quảng trường nhờ Yoru thì bị bao vây bởi một đám người đầy sát khí.

 

Tuy nhiên, vì chúng tôi có con tin nên họ cũng không dám tấn công.

 

Khi tôi đang quan sát tình hình xung quanh, dân làng đã giương cung lên và chĩa về phía chúng tôi.

 

“Amelia, ở yên trên lưng Yoru. Yoru, ta trông cậy vào ngươi.”

 

[“Cứ để đấy cho tôi, Master-dono! Tôi sẽ không để bọn chúng chạm được dù chỉ là một sợi tóc của Tiểu thư Amelia đâu.”]

 

Tôi kéo tên Liam Gladiolus đang bất tỉnh xuống.

 

Có lẽ do tên này nhìn cũng khá bảnh trai nên, tôi hơi ‘nhẹ nhàng’ tý.

 

Mà thôi cũng chẳng sao cả.

 

Rõ ràng là thật tuyết nếu một người vừa có nhan sắc lại có thể tận hưởng hết mọi tiện nghi của cuộc sống.

 

“Tên khốn kia!! Sao ngươi dám làm vậy với Liam-sama!!!!”

 

Giữa đám người Elf đang giương cung, một tên nóng nảy hét lên.

 

Hiểu rồi, dường như tên này cũng được kha khá người quý mến.

 

Sự thật là họ không hề tấn công chúng tôi chứng minh điều đó, một phần cũng có lẽ là do chỉ số của hắn cũng khá cao.

 

“Nếu muốn tên này bình yên vô sự, hãy để bọn ta, cả Amelia đi qua.”

 

Tôi nói thế trong khi ấn vũ khí vào cổ tên Liam Gladiolus, bọn người kia bắt đầu dao động.

 

Nhưng mà bọn chúng vẫn chưa dám quyết định.

 

Trong số chúng, có vài tên đang liên tục nhìn về phía sau, có lẽ đang chờ đợi gì đó.

 

Nghĩ lại thì trong đám người này không ai giống là người đứng đầu cả.

 

Bọn họ chắc đang đợi lệnh từ ai đó.

 

“...Sh*t! Tên nhân tộc ghê tởm, nếu mà Kirika-sama ở đây thì dù cho Liam-sama có bị bắt làm con tin thì người cũng sẽ bị ngài ấy thôi bay trong vòng một nốt nhạc thôi.”

 

Tôi nghe rõ mồn một từng từ. Hiểu rồi, bọn chúng đang đợi ‘Kirika-sama’.”

 

Tình thế ép buộc rồi, chuẩn bị chặt Thần thụ làm củi với Ma thuật bóng tối nào.

 

Un, làm thôi nhỉ.

 

“Tên khốn kia! Ngươi cười cái gì!”

 

Tên kia to mồm kia lại hét lên lần nữa.

 

Phiền thật chứ.

 

Tại sao mình không cho tên đó nếm mùi vị giống như tên Liam Gladiolus này nhỉ...

 

Tôi lấy ra một viên ma thạch khác.

 

Tuy nhiên, một tiếng hét đầy hoảng sợ vang lên từ phía sau tôi làm tôi bỏ ý định đó.

 

[“...Tiểu thư Amelia?”]

 

“Không! Akira, Kirika là ...!”

 

Khi tôi quay người lại, Amelia đang quỵ người trên lưng Yoru.

 

Hơi thở cô ấy không ổn định, như thể cô ấy đang bị khó thở vậy.

 

“Amelia?”

 

“Kirika là...! Không...!”

 

Khi tôi vỗ lưng cô ấy, hơi thở cô ấy mới dần ổn định lại.

 

Bọn Elf thấy Amelia như thế thì bắt đầu xì xào.

 

“Nhìn kìa ả bị như thế là do những việc tồi tệ mà ả đã làm với Kirika-sama.”

 

“Thần linh đang trừng phạt ả.”

 

“Đứa trẻ không ai muốn đó bị như thế là vì nó đòi hỏi những thứ không thuộc về nó.”

 

Tôi có thể nghe thấy bọn chúng nói rõ từng chữ.

 

Bọn chúng có lẽ cố ý nói to như thế để chúng tôi nghe được.

 

Cơ thể Amelia rung lên.

 

Đừng có muốn nói gì thì nói.

 

Nhưng mà tôi vẫn chưa biết nhiều về Amelia.

 

Những điều tôi biết là Amelia không phải là loại người làm những việc vô bổ như hành hạ ai đó hay gì đó đại loại thế.

 

“Dù sao vậy cũng đủ rồi.”

 

Tôi vỗ đầu Amelia *ponpon*.

 

Hơi thở cô ấy ổn định lại, Amelia cố nhìn tôi dù cô ấy đã kiệt sức rồi.

 

“Naa, Amelia, mấy tên này nói rằng cô hành hạ tên khốn nào đó tên Kirika, cô nghĩ sao?”

 

“...”

 

Mắt Amelia mở to ra và không nói gì cả.

 

“Chỉ cần cô nói cô không làm thì tôi sẽ tin cô. ...hơn nữa, bọn chúng nghĩ là cô hành hạ ai đó. Cô sẽ không làm những việc trẻ con như vậy đúng chứ?” (Chỉ giành đồ ăn thôi không trẻ con lắm đâu...)

 

“...un, tôi không làm thế. Tôi không có hành hạ Kirika.”

 

Khi tôi hỏi cô ấy để đám người kia có thể nghe thấy rõ, Amelia hiểu ý tôi và nói to và rõ những gì cần nói.

 

Tôi nghiến răng.

 

“Nghe chưa? Bọn Elf kia.”

 

“Đó rõ ràng là một lời nói dối. Tại sao ngươi lại tin lời của đứa trẻ bị ruồng bỏ đó chứ?”

 

Một giọng nói khác vang lên, vang vọng khắp quảng trường.

 

Một giọng nói khó chịu phá vỡ bầu không khí im lặng.

 

Tôi vô thức cau mày lại.

 

“Kirika-sama!”

 

“Kirika-sama đã đến rồi, mọi việc sẽ ổn thôi!”

 

Tiếp viện của bọn chúng đã tới.

 

Tôi quay người lại xem ai nói.

 

“...Ame-lia???”

 

Màu tóc và mắt không giống, nhưng đó là một Elf nhìn giống hệt như Amelia bước ra từ giữa đám người.

 

Còn nữa, cỡ ngực cũng không giống nhau. ( ( ° ͜ʖ °) anh rảnh quá vậy).

 

Trang phục của cô ta, chất lượng vải hoàn toàn cao cấp hơn nhưng Elf khác.

 

Rõ ràng cô ta là hoàng tộc.

 

Cô ta là dạng hoàng tộc hách dịch.

 

“Đây là Kirila. Em gái tôi.”

 

Tôi nghe Amelia nói với một giọng rung sợ.

 

Hiểu rồi, ả này là Kirika à.

 

Nhìn họ khác giống nhau, nhưng không hẳn.

 

Một thẻ tên màu vàng kim được đeo trước ngực như thể để cho thiên hạ nhìn rõ vậy và trên cô ta thì có một khuôn mặt đầy kiêu ngạo.

 

Khuôn mặt thì khá giống nhau nhưng khác hoàn toàn với khuôn mặt vô cảm của Amelia.

 

“Fuun, ngươi không hề rung sợ khi nhìn thấy ta. Can đảm thật. Maa, ta cảm thấy biết ơn rằng ngươi đã mang tên tội phạm đã trốn thoát này về đây.”

 

default.png

 

Kirika nói thế và phất đuôi tóc óng vàng sáng chói hơn tất cả Elf ở đây, nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt xanh biếc.

 

Sau đó cô ta bước qua tôi, người đang giữ tên Liam, và bước đến gần Amelia đang ở trên lưng Yoru.

 

“Aah, aneue(chị yêu dấu). Lâu rồi nhỉ. Những vết thương mà em được aneue ban cho vẫn chưa lành hẳn đâu đấy? Đây này nhìn xem.”

 

Kirika nói thế và kéo tay áo lên để tôi cũng có thể nhìn thấy.

 

Bọn Elf xung quanh bắt đầu nhăn nhó.

 

Trên đó có những vết sẹo đáng sợ.

 

Nó vẫn chưa lành hẳn, những vết thương thế này không thể không để lại sẹo được.

 

Bọn Elf xung quanh chúng tôi thấy thế, bọn chúng đều đau lòng.

 

Amelia nhìn chúng và cầm tay cô ta.

 

Kiraka nhìn thấy cô ta như thế mắt cô ta sáng lên.

 

“Aneue thì ổn đúng không, vì chị là Vu nữ nên dù có bị thương thế nào chị cũng sẽ không chết đúng chứ.”

 

“...Ki, Kirika, nói xin lỗi với Akira mau.”

 

“Ha?”

 

Khuôn mặt của cô ta hơi khó coi, Amelia nhấc khuôn mặt Kirika và nói thế với cô ta.

 

Kirika lặng người trong giây lát.

 

Tôi cũng thế, nhìn sang Amelia và thắc mắc tại sao cô ấy lại nói thế trong tình hình như thế này.

 

Amelia thôi làm khuôn mặt đáng sợ mà cô ấy đang giữ từ đầu đến giờ và dù cho cô ấy vẫn còn rung, cô ấy nhìn thẳng vào Kirika.

 

“Kirika, mau xin lỗi Akira, em đang cố niệm mê hoặc lên anh ấy phải không?”

 

“Dù cho em có niệm mê hoặc hay gì đó, thì tên đàn ông này cũng đã là của em rồi. Đâu có liên quan gì đến aneue đâu đúng không nào?”

 

Lần này Amelia nhìn sang tôi.

 

Ánh mắt đó đang nói với tôi rằng, cô ấy tin tưởng tôi.

 

Tôi nghiến răng.

 

“Từ khi nào mà tôi trở thành vật sở hữu vậy?”

 

Khi tôi nói thế Kirika một lần nữa nhìn sang phía tôi.

 

“Tại sao, tại sao ngươi không bị quyến rũ? Kiểu đàn ông này dù ta không cần dùng ma thuật thì sắc đẹp của ta cũng đủ làm hắn say mê như điếu đổ rồi chứ?”

 

“Lời đó tôi nên nói mới đúng, tại sao tôi không thể không bị quyến rủ bởi ai đó có nhân phẩm tồi tệ như cô hử. Tôi là người được chọn mới đúng chứ.”

 

Khi tôi nhìn vào mắt Amelia, cô ấy đang mỉm cười hạnh phúc.

 

Tình hình trở thành thế này, Kirika hét lên với bọn Elf xung quanh chúng tôi.

 

“Mọi người, mau bắn Amelia và tên này nhanh lên.”

 

“N,Nhưng mà Kirika-sama, bọn chúng đang giữ Liam-sama làm con tin!”

 

Chân mày Kirika cong lại.

 

“Liam và ta, sẽ không bị làm sau đâu, ta nghĩ các ngươi cũng hiểu mà.”

 

“Un, hiểu rồi ạ.”

 

Bọn Elf kéo tên mà bọn chúng đã giữ nãy giời.

 

Kirika trong chớp mắt chạy ra khỏi chỗ chúng tôi.

 

Nhìn cái tốc độ đó, cô ta thực có năng lực đấy.

 

“Amelia, Yoru, lại gần tôi.”

 

[“Ổn chứ? Master-dono”]

 

Tôi không đáp lại, tôi đưa tay ra trước mặt.

 

“Te-!!!”

 

“[Ma thuật Bóng tối].”

 

Ma thuật bóng tối kích hoạt cùng một lúc khi tất cả mũi tên cùng được bắn.

 

Bởi vì ở đây không có nhiều bóng tối lắm nên chỉ có thể dùng để bảo vệ chúng tôi thôi, nhưng thế là đủ rồi.

 

Bóng của chúng tôi bắt đầu di chuyển và nuốt chửng hết tất cả mũi tên đang bay tới.

 

Cả quảng trường chìm trong tĩnh lặng.

 

Chap/Chương bạn vừa xem
  • Phê Kun | 28-09-2022
Chương 43 - Kirika Rose Quartz

cafe sữa novel