*Ngôi kể của Yoru*

 

Tôi vừa có một Master mới.

 

Không đúng, hơi sai khi nói là ‘mới’.

 

Master của tôi là Quỷ Vương-sama.

 

Đó là điều không bao giờ thay đổi được.

 

Master-dono là master thứ hai.

 

Mắt của tôi thuộc về Quỷ Vương-sama.

 

Tai của tôi thuộc về Quỷ Vương-sama.

 

Mũi của tôi thuộc về Quỷ Vương-sama.

 

Nhưng mà cảm xúc của tôi là thuộc về Master-dono.

 

Ngay lúc này, Quỷ Vương-sama đang quan sát Master-dono qua mắt của tôi.

 

Theo những gì Master-dono kể thì ngài ấy là người được triệu hồi từ thế giới khác đến nơi này bởi Thuật triệu hồi anh hùng.

 

Thuật triệu hồi anh hùng, về cơ bản thì là một ma thuật triệu hồi cực đại người ở thế giới khác để đánh bại Quỷ Vương-sama.

 

Master-dono đã nói rằng ngài ấy chả quan tâm đến việc tiêu diệt Quỷ Vương-sama trong tương lai, nhưng mà nếu tình thế ép buộc, ngài ấy vẫn có thể đứng cùng chiến tuyến với Quỷ Vương-sama.

 

Master-dono không hề giống những người khác.

 

Ngài ấy là một người kì lạ.

 

Nói về chuyện triệu hồi anh hùng, tôi hơi bất ngờ rằng ma thuật này vẫn còn tồn tại, nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là có tận 28 người được triệu hồi đến đây.

 

Trong quá khứ, chỉ có thể triệu hồi được tối đa 4 người.

 

... đó là những gì được ghi chép lại.

 

Bản thân tôi được tạo ra bởi bàn tay của Quỷ Vương-sama chỉ mới khoảng hơn một trăm năm thôi.

 

Trong đám quái vật, tôi vẫn là ma mới.

 

Có lẽ tôi còn trẻ hơn cả Cô High Elf Amelia.

 

...nếu mà tôi nói ra điều này, một cú đấm không có sát thương lao đến trước mặt tôi mất.

 

Dựa theo điều kiện ở nơi mà cô ấy lớn lên, kiến thức của Amelia vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót và còn Master-dono chính xác mà nói thì là một người chả biết tí gì về thế giới này.

 

Trong nhóm này, tôi là người thông thái nhất.

 

Cũng chính vì thế, tôi đã giải đáp tất cả câu hỏi của Master-dono và Tiểu thư Amelia đến tận lúc tôi có thể đi được.

 

Tất nhiêu, điều kiện tiên quyết vẫn là tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào gây bất lợi cho Quỷ Vương-sama.

 

“Tại sao mi có thể nói được không như các con quái vật khác.”

 

[“Đơn giản thôi. Bởi vì lời nhắn cho Master-dono nó cực kỳ quan trọng nên việc nói tiếng người là điều cần thiết.”]

 

“Vậy tại sao mi lại biến hình thành rồng? Như vậy quá nguy hiểm và ta có thể toi mạng.”

 

[“Nếu chỉ có thế mà ngài đã mất mạng thì chứng tỏ đây là nơi xa nhất ngài có thể đi. Việc gặp mặt Quỷ Vương-sama hay gì gì đó chỉ mãi mãi là ảo tưởng thôi.”]

 

Tôi cười lớn, Tiểu thư Amelia phùng má khó chịu.

 

Master-dono cũng cười phá lên một chút.

 

Lần đầu gặp, tôi đã nghĩ là Tiểu thư Amelia là tuýp người mặt đơ, nhưng mà tôi đã nhận ra rằng biểu cảm của cô ấy thường thay đổi mỗi khi cô ấy nghe những câu chuyện về Master-dono.

 

“Còn một việc nữa về ‘Quỷ Nhãn’.”

 

[“Hou... Quỷ Nhãn à, lại một thứ kỳ lạ nữa mà ngài muốn biết.”]

 

“Không phải thế, ân nhân của ta có thứ đó... Anh ta đã bị giết.”

 

Khi ngài ấy nói ‘anh ta đã bị giết’, một luồng sát khí mãnh liệt tuôn ra từ người Master-dono.

 

Tôi vô thức nín thở bởi áp lực đó.

 

Tiểu thư Amelia cũng toát mồ hôi hột.

 

Việc này, nếu chúng ta không dạy ngài ấy cẩn thận hay là kiềm chế sức mạnh của mình thì Master-dono sẽ không thể sống hết phần đời còn lại với nhân tộc mất.

 

“...Akira, tôi hiểu chuyện này rất khó khăn, nhưng mà đau lắm.”

 

“Nn?... ah, lỗi tôi.”

 

Tôi cảm thấy thật mừng khi Tiểu thư Amelia vẫn có thể nói được khi ngài ấy tỏa ra một luồng sát khí có thể bóp nát trái tim của ai đó.

 

Khi cảm thấy áp lực tan biến đi, tôi trả lời câu hỏi của ngài ấy.

 

[“Quỷ Nhãn,là lúc ma thuật từ Quỷ Vương-sama hoặc ai đó có sức mạnh ngang hàng với Quỷ Vương-sama bao phủ mắt của họ khi bị thương, việc này thường hiếm khi có thể xảy ra.”]

 

“Aah, vậy là Đội trưởng Saran còn mạnh hơn cả anh hùng.”

 

Master-dono nói với một giọng đầy tự hào.

 

Tôi không biết anh hùng mạnh đến mức nào, nhưng mà nếu Master-dono nói thế, anh ta hẳn phải là một cực kỳ ghê gớm.

 

...Saran?

 

[“Là Saran Misray?”]

 

“Aah, hình như tên đầy đủ của anh ấy là vậy.”

 

“Akira, nếu không nhầm thì, Saran Misray đã...”

 

Tiểu thư Amelia muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Tôi cũng không nói về chuyện này nữa.

 

Chúng tôi nhìn nhau và đổi chủ đề câu chuyện.

 

Thật tốt khi Master-dono không để ý nữa.

 

Thế giới tàn nhẫn quá.

 

“Akira, anh không định hỏi về chỉ số tấn công à?”

 

“Aah, đúng vậy. Yoru, ta có một câu hỏi nhưng mà...”

 

[“Là gì vậy, Master-dono.”]

 

Saran Misray, huh...

 

Một cái tên thật hoài niệm.

 

Chỉ cần nhìn vào phản ứng của Master-dono có thể thật bọn họ rất thân thiết.

 

...thực tế, thế giới luôn vô tình và nhẫn tâm.

 

“Chỉ số tấn công trên bảng trạng thái không phải hơi lại sao?”

 

[“Lạ? Chổ nào?”]

 

“Ta biết là các chỉ số sẽ tăng lên khi đạt đến cấp độ năm. Nhưng mà dù ta có chỉ số tấn công gần như là vượt mọi giới hạn vậy mà vẫn có những con quái vật mà ta không thể đánh bại?”

 

Tôi biết rõ về chỉ số tấn công của Master-dono.

 

Nó đã hoàn toàn vượt xa anh hùng đâu tiên và những người khác.

 

Tuy nhiên, với như thế, dù cho ngài ấy có tiêu diệt được bọn quái vật, thì ngài ấy vẫn không hiểu tại sao lại đó luôn là những chiến thắng sát sao.

 

Theo những gì ngài ấy kể, khi còn ở cấp thấp, lưỡi gươm của ngài ấy hoàn toàn không thể đâm xuyên qua được lớp da của con Minotaur.

 

[“Master-dono, ngài tấn công con Minotaur với một thanh kiếm à?”]

 

“Aah, nói thanh kiếm thì hơi quá, nó chỉ là một con dao găm thôi.”

 

[“...”]

 

Dạy những điều bình thường với một người không hề bình thường,mà cái từ bình thường không thể dùng cho ngài ấy được, thật sự rất khổ đấy, đó chính xác là những gì tôi đang đối mặt.

 

Nhìn tình hình này thì hình như câu hỏi này Tiểu thư Amelia cũng không thể trả lời được.

 

Tôi thở dài một tiếng không nghĩ ngợi.

 

[“Master-dono à, cho dù chỉ số tấn công của ngài có cao đến mức nào thì không có mấy thanh kiếm có thể dùng được với Minotaur đâu.”]

 

“Thanh kiếm của Đội trưởng Saran và Đội phó Jeal vẫn đâm qua đấy thôi?”

 

[“Nếu có một sát quái thuật được niệm lên một số vũ khí đặc biệt, thì chúng vẫn có thể đâm qua một chút. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra vẫn có một số ngoại lệ. Nếu mà sức tấn công và phòng thủ chênh lệch nhau quá lớn thì thanh kiếm vẫn gãy thôi.”]

 

Thanh katana mà Master-dono đang sử dụng, tất nhiên cũng đã được niệm sát quái thuật.

 

Nhưng mà, hơi lạ khi vào Địa cung nào mà để làm những việc giống như luyện kiếm.

 

Tôi hỏi Master-dono.

 

[“Từ lúc vào Địa cung đến giờ, có con quái vật nào mà kể cả có dùng kiếm nhưng mà vẫn không thể gây sát thương cho nó nhưng mà đến khi dùng ma thuật thì lại dễ dàng tiêu diệt nó không?”]

 

Master-dono nghĩ ngợi một chút và gật đầu.

 

“Lúc gặp Chimera thật sự có như vậy.”

 

[“Master-dono, có rất nhiều quái vật rất mạnh trong Địa cung này có sức mạnh vượt quá tưởng tượng. Dù cho ngài có thể giết bao nhiêu con ở tầng trên với kiếm của ngài, nhưng mà có thể nói rằng ngài gần như không thể đánh bại những con khác ở tầng dưới nếu ngài không dùng ma thuật hay ma lực.”]

 

Master-dono sững người trong giây lát, cẩn thận nghiên cứu từng từ của tôi và sửng sốt.

 

Đúng như tôi nghĩ, ngài ấy hoàn toàn bất ngờ.

 

Bởi vì nơi mà ngài ấy luôn luyện tập đến tập lúc này hoàn toàn không phải là một nơi thích hợp để luyện tập.

 

“Yoru, mi đang nói là Địa cung này là nơi hoàn hảo để luyện tập ma thuật?”

 

[“Chính, xác. Đây chính là nơi như vậy.”]

 

Tôi trả lời ngài ấy trong khi đang nghĩ ngợi một chút về chuyện này thì, Master-dono đã hoàn toàn thất vọng.

 

Tiểu thư Amelia nhẹ nhàng vỗ lưng ngài ấy, với một vẻ mặt tràn đầy tình yêu.

 

... Tôi, hơi khó chịu.

 

Tuy nhiên, maa, cũng chẳng làm gì được, huh.

 

“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói về việc Địa cung cũng có điểm đặc biệt.”

 

[“Maa, Tôi dám chắc với ngài. Vẫn có những Địa cung khác trên thê giới mà quái vật ở đó không chịu ảnh hưởng bởi ma thuật. Ngài nghĩ sao về việc tiếp tục tập luyện ở đó?”]

 

“...Yoru, thông tin của ngươi có chính xác không vậy?”

 

[“Quỷ Vương-sama đã nói thế. Với tôi chỉ thế là đủ.”]

 

“...vậy à.”

 

Thở dài, Master-dono đột nhiên ngẩn đầu lên.

 

“Vậy còn con Dơi trắng mà tôi đã tiêu diệt lúc trước?”

 

“Akira à, anh đã dùng ma thuật lúc đó mà.”

 

“Vậy à...”

 

Ngài ấy lại thất vọng một lần nữa.

 

Khóe miệng của Tiểu thư Amelia hơi cong lên một tí xíu.

 

Dường như Tiểu thư Amelia là tuýp người mà Quỷ Vương-sama gọi là ‘S’ thì phải.

 

[“Maa, với kỹ năng [Ẩn thân] của Master-dono, thì đó hoàn toàn là chơi dơ vậy nếu ngài dùng phương pháp chiến đấu theo chức nghiệp của ngài, ngài sẽ không thua đúng chứ?”]

 

“Phương pháp chiến đấu phù hợp với một sát thủ à...”

 

Thật sự rất thích khi ở cùng với Master-dono.

 

Tôi đã có thể di chuyển được rồi nhưng mà tôi muốn tận hưởng khoảnh khắc này lâu hơn chút nữa.

Chap/Chương bạn vừa xem
  • Phê Kun | 25-08-2022
Chương 40 - Sự thật

cafe sữa novel