Khả năng di chuyển của Amelia thật đáng kinh ngạc.

Bởi vì cô ấy thuộc hoàng tộc nên tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ gào thét và chạy trốn, nhưng dường như tôi đã đánh giá thấp cô ấy quá rồi.

“Amelia, có ba con chạy hướng đó.”

“Nn. Không thành vấn đề, [Trọng lực].”

Cô ấy nghiền nát bọn nó một phát với ma thuật trọng lực.

Cô ấy vui vẻ nghiền nát bọn quái vậy nhìn giống như những con chuột lớn thành ván ép.

Gớm thật.

“Bởi vì bọn nó trông có vẻ không ngon lắm.”

“Không, tôi không giận hay có ý gì đâu.”

Khi tôi nhìn cô ấy, Amelia, cô ấy đang đưa mắt đi chỗ khác và bĩu môi, nét mặt cô ấy rạng rỡ lên khi tôi nói câu đó.

Như thường lệ, quá dễ để hiểu cô ấy, như vậy là tốt rồi.

“Bây giờ bọn mình đang ở tầng mấy vậy?”

“Tầng sáu mươi hai. Tôi định hôm nay sẽ đến tầng bảy mươi, nhưng mà ai biết được, nó sẽ hơi khó, huh.”

“Nếu là Akira và tôi, chúng ta có thể đến được thôi. Chúng ta là bộ đôi mạnh nhất.”

Cô ấy lấy đâu ra sự tự tin đó vậy.

Tôi im lặng và xoa đầu Amelia.

Khi tôi làm vậy, tâm trạng Amelia lập tức trở nên tốt hơn.

Má cô ấy ửng đỏ, nhưng tôi không phải kiểu người quá tinh ý nên đã hiểu nhầm.

Cũng tại trong Địa cung này hơi nóng.

“Lúc nãy cô đã uống đủ nước chưa vậy?”

“Un... Tại sai tôi phải thường xuyên uống nước vậy?”

“Bởi vì tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô bị mất nước. Maa, quái vật mới là thứ đáng lo hơn trong địa cung mới đúng nhưng mà cẩn tắc vô ấy náy mà.”

“Mất... nước?”

Dường như khái niệm say nắng không tồn tại ở thế giới này.

Dường như y học ở nơi đây chưa phát triển lắm.

“Khi trời nóng và cô không đủ nước, cô có cảm thấy khó chịu không?”

“...Cũng có.”

“Đó gọi là say nắng. Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ chết.”

“Có vài trường hợp những Elf trẻ đột nhiên cảm thấy không ổn và những ngày nóng và tử vong, nhưng không hề có bệnh gì cả, thì ra đó là mất nướ-c.”

Dường như cô ấy đã hiểu rồi.

Trước đây có một lần, khi tôi bận rộng với công việc part-time và tôi đã không bù nước, vì vậy tôi đã gần như bị say nắng.

Lần đó thật nguy hiểm.

Em gái tôi thì ôm tôi khóc lóc suốt và mẹ tôi thì phải làm tất cả việc nhà.

Từ lần đó, tôi đã chú ý đến sức khỏe của mình hơn bất cứ ai.

“Nếu cô đã hiểu, nhớ uống nhiều nước đấy.”

“Tôi biết rồi.”

Tôi ném ám khí.

Nó trúng vào trán của con quái vật đến từ một góc ở đằng sau.

Cả kỹ năng và cấp độ của tôi đã tăng được kha khá.

Có thể là do tôi muốn nhanh chóng đạt được mục tiêu, cũng có thể tôi đã chinh phạt Địa cung này hơi nhanh.

“Thế giới của Akira sống... đúng hơn là đất nước ấy, tôi biết một đất nước khá giống như vậy.”

“Hee? Anh hùng được triệu hồi trước đây đã thành lập đất nước riêng á?”

“Vâng. Nếu tôi nhớ không lầm thì nó là một quốc gia của con người tọa lạc trên lục địa của tộc Elf.”

Amelia kể tôi nghe về nơi đó và dường như đất nước đó khá giống với Nhật Bản thời Edo.

“Tên của đất nước đó là ‘Yamato’. Thực phẩm chính ở đó là loại gạo mà Akira đã bảo là Akira muốn ăn.”

“Được rồi, chúng ta sẽ đến đó sau khi rời khỏi địa cung.”

“Nn. Tôi biết thế nào Akira cũng nói thế mà.”

Tôi muốn ăn cơm.

Tôi đã ngán ăn bánh mì lắm rồi.

Người Nhật được nuôi lớn bằng cơm trắng và súp miso.

Tôi không thể sống thiếu cơm trắng được.

Một tình yêu lớn lao dành cho cơm trắng.

Gefun Gefun, tiếng lớn như thể có cái gì đó đang phát nổ.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.

“Ở đó hình như cũng có ‘suối nước nóng’ công cộng ấy, chúng ta đi cùng nhau chứ? Thực tế thì hình như họ chia thành hai bên theo giới tính, nhưng họ cũng có ‘bồn tắm chung’ đấy.”

“Amelia-san, cô biết cái bồn tắm chung mà cô đang nói là cái gì không?”

“Khỏa thân rồi ngâm nước nóng cùng nhau chứ gì?”

“...”

Không, không thể nào?

Một tên với vẻ ngoài bình thường như mình và một cô gái xinh đẹp như Amelia bước vào phòng tắm chung là hơi quá rồi.

Bên cạnh đó, đám cẩu độc thân sẽ nhìn chúng tôi đến chết mất.

Thêm nữa, cô gái này, cô ta có quên cô ấy là Elf không vậy?

Tuy nhiên, Amelia thực sự rất mong chờ điều này.

“Fo, được rồi, chuyện này để sau đi.”

“Nè nè trả lời tôi trước khi chúng ta rời khỏi Địa cung chứ.”

“T-Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó.”

Ước gì cái Địa cung này vô tận.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi tiêu diệt bọn quái vật.

“...Tầng thấp nhất mà con người đã đến được cho tới giờ là tầng hai mươi. Hơn nữa tôi chỉ vừa mới tham gia, và sức chiến đấu của Akira không một con người nào có thể sánh bằng.”

Cô ấy đột nhiên nói thế làm tôi ngạc nhiên, tôi nhìn vào khuôn mặt của Amelia.

Một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc trên khuôn mặt của Amelia.

Tôi, bằng một giọng rất nghiêm túc, nói với Amelia điều mà tôi chưa từng nói với bất cứ ai trong lớp.

“... Tôi không biết tại sao, nhưng chỉ số của tôi hoàn toàn vượt xa Anh hùng.”

Có lẽ Amelia đang suy nghĩ, cô ấy gật đầu nhẹ và không có biểu cảm gì đặc biệt.

Và sau đó, cô ấy từ từ mở miệng nói như thể cô ấy khá lưỡng lự khi nói điều này.

“Akira, cho dù là tộc mạnh nhất trong bốn chủng tộc, Quỷ tộc, thì chỉ số tấn công cũng chỉ đạt tối đa là 900. Sức tấn công của Quỷ vương tiền nhiệm trên dưới 10000. Không còn nghi ngờ gì nữa, Akira là người mạnh nhất thế giới.” (Chỉ số tấn công của bạn trẻ này hơn 10800 rồi.)

“... có lẽ vậy. Kể cả không dùng [Con mắt của thế giới], tôi cũng biết rằng tôi rất đặc biệt. Bên cạnh đó, tôi chinh phạt địa cung này để tăng cấp độ của mình đến 100 vì phải thực hiện lời hứa với một người quan trọng. Khi tôi hoàn thành, tôi có thể, không sai, trở thành một bộ hành hủy diệt thần.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi anh đạt cấp độ 100?”

“Ai biết được. Tôi cũng không chắc nữa. Nhưng tôi khá chắn rằng không có gì tệ xảy ra đâu.”

Nếu là ở thế giới trước, chắc chắn tôi sẽ bị truy đuổi đến chết.

Tôi có thể trở thành một con chuột thí nghiệm bởi vì tôi là một người nguy hiểm.

Sau đó, Amelia nắm chặt tay tôi.

“Dù cho cả thế giới có nói Akira là quái vật, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“Cảm ơn.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõng nhờ những lời của Amelia

Nghĩ lại thì, tình huống này đã xảy ra trước đây thì phải.

Tôi cũng đã ở cùng hoàn cảnh với Amelia.

Tôi tự hỏi không biết cậu ta ra sao rồi, Kyusuke.

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel