Yuujin Chara no Ore ga Motemakuruwakenai daro

   Chương 18 Tôi Mừng Đến Phát Khóc Luôn Rồi Này

Touka bước vào bên trong phòng hội học sinh và chào mọi người với giọng vui vẻ.

Rồi nhỏ nhìn một lượt vào cả ba chúng tôi.

“...  Ủa khoan!? Senpai đang nói chuyện bình thường được với ai đó ngoài anh kìa? Không lẽ... Anh không phải Senpai!?”

“Lại nói nhăng nói cuội gì thế?”

Tôi hỏi vặn lại Touka đang tỏ ra ngạc nhiên thái quá.

“À đúng là Senpai rồi, cái khuôn mặt nam sinh cấp ba đáng sợ như thế này, ngoài Yuuji Senpai ra còn ai khác nữa đâu đúng không <3”

‘Tehee’, Touka lè lưỡi ra xoáy tôi. 

Mày một vừa hai phải thôi con này.

Đang quan sát cuộc nói chuyện của Touka và tôi, Tanaka san nhìn nhỏ một lúc rồi nói.

“A, Em là em gái của Ike kun đúng không? Chào em, anh là Tanaka, năm ba. Anh thường nghe rất nhiều người nói về em. Em còn đứng đầu trường về thành tích trong đợt kiểm tra đầu vào năm nay. Đúng là em gái Ike kun có khác.”

“Có em gái Ike kun giúp đỡ thì chị cũng cảm thấy an tâm hẳn. Chị là Suzuki, đang học năm hai. Hân hạnh được gặp em.”

Cả hai người họ cùng chào Touka và mỉm cười như lúc nãy họ làm với tôi.

Theo sau đó, Touka cũng “Aha-, hân hạnh được gặp mọi người” rồi mỉm cười trên mặt, nhưng đôi mắt nhỏ trông chẳng có vẻ gì là đang cười cả.

“A, cơ mà em đến đây để giúp, em nên làm gì ạ?”

Ngay lặp tức Touka lái sang chuyện khác.

“Bọn này chỉ muốn hai em làm giùm mấy việc vặt thôi. Giúp anh photo đề thi mầy năm trước ở phòng in ấn, sắp xếp rồi chia chúng theo từng môn sau đó dùng kẹp giấy. Tạm thời nhiêu đó thôi”

“Nhiêu đó thôi ạ? Nghe có vẻ thú vị nhỉ-”

“... Bọn này ước tính tầm 200 người tham gia, có tất cả đề của 5 môn thi trong vòng 3 năm trở lại đây. Nên có lẽ việc này cực hơn những gì em nghĩ đó”

“Không sao hết á! Dù có cực mấy đi chăng nữa thì em vẫn có một Senpai đáng tin cậy ngay bên cạnh sẵn sàng được nhờ vả. Nhỉ, Senpai?”

Nhỏ vừa cười vừa nhìn tôi nói.

Mày đang ép anh đấy à, con này...

“Đúng thật, có Tomoki kun thì đỡ nhiều lắm. Vậy thì, nhờ cả hai nhanh chóng đi và xử lý đống tài liệu ở phòng in ấn được không? Lớp một vẫn chưa báo cáo xong số lượng thành viên nên chưa thể xác định chính xác có bao nhiêu người, cơ mà cả hai cứ làm trước đi cho chắc ăn”

“Ể- Lớp một không phải lớp của em à? Em nhớ là đã tổng hợp xong hết rồi mà nhỉ?”

“Chị có nhắn với tất cả lớp trưởng các lớp hạn chót là hôm nay, có lẽ sắp tới rồi đó. Nếu nhận được báo cáo chị sẽ đến phòng in ấn ngay để thông báo”

“Vâng~ em hiểu rồi! Cho em xem thử mấy mấy cái đề thi cần photo được không ạ?”

Suzuki nói “À, xin lỗi nhé. Mấy tờ cần photo đây.” Rồi đưa tôi chồng giấy để trong một cái giỏ.

“À còn nữa, đây là cách sử dụng máy photo, và có cả danh sách của những người tham gia nữa.”

Rồi nhỏ đưa một tờ khác cho Touka.

“Có thể đống này không thể xong trong nay mai được, cơ mà đừng nản rồi bỏ cuộc giữa chừng nhé.”

Tôi và Touka cùng gật đầu khi nghe lời nhắc nhở của Tanaka san.

“Vậy thì, tụi em đi ngay đây~!”

Touka nói với cả hai người của hội học sinh.

Tôi cũng gật đầu một cái chào rồi bước nhanh ra cửa...

“Xin mạn phép. ...Ủa, Touka? Cậu đến phòng hội học sinh làm gì thế?”

Một ikemen với vẻ năng động, hoạt bát xuất hiện khi cánh cửa mở ra.

“Ô, Kai à? Tớ có chút chuyện ấy mà... Cơ mà danh sách học sinh đồng ý tham gia học nhóm đã tổng hợp của lớp mình đâu rồi? Lớp trưởng mà thiếu trách nhiệm như thế à?”  

“Xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn”

Có vẻ như đây là lớp trưởng lớp của Touka.

Nghĩ đi nghĩ lại thì nãy giờ nghe Touka nói chuyện, tôi nhận ra là trừ Ike và tôi ra thì Touka đối xử rất ngọt với những người khác.

“Xin lỗi vì sự chậm trễ này!”

Nam sinh tên Kai sau khi đối đáp với Touka thì buông một lời xin lỗi rồi đưa một tờ giấy cho Tanaka.

Xin lỗi mà mặt cười tươi thế?

Tanaka san chỉ “Đừng để ý quá làm gì, không hẳn là trễ đâu” với Kai.

Thằng đó làm vẻ mặt hài lòng, rồi nó nhìn về phía tôi.

Cái nụ cười phè phởn của nó biến mất trong một thoáng.

“Tomoki...sen, pai? ... Tại sao, lại ở đây?”

Kai khẽ nói với vẻ u ám.

Ánh mắt của nó cũng giống như những người khác khi nhìn tôi, một ánh mắt chứa sự sợ hãi và đầy ác cảm.

... Tôi nghĩ thế nhưng không phải.

Đó là một ánh nhìn đầy thù hận và căm ghét mà Kai dành cho tôi.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel