The fate of rune

   Phiên ngoại. Thế nào là vừa gặp đã yêu (2).

- Leohart, tôi muốn ăn thịt quay.

- Được, tôi sẽ kêu đầu bếp nấu cho cô. 

   5 phút sau…

- Leohart, tôi muốn ăn bánh ngọt.

- Tôi sẽ kêu người đi mua cho cô.

   Nửa tiếng sau….

- Leohart, tôi hơi khát nước rồi, tôi muốn uống nước trái cây.

- Người đâu….

   Một lúc sau…

- Leohart, tôi….

- Cô lại sao nữa? Có cần tôi mua nguyên cái chợ về đây cho cô không?

- Tôi...tôi chỉ muốn nói là tôi chán quá, chúng ta ra ngoài chơi có được không? -Leohart ba chấm.

- Đi mà, một lần này thôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, anh xem, anh suốt ngày ở đây. Không đọc sách thì cũng luyện kiếm, cuộc sống nhàm chán biết bao, đi ra ngoài chơi với tôi có phải thú vị hơn không?

- Tôi...nhưng…. - Leohart ngập ngừng.

- Nhưng nhị cái gì nữa, còn không đi mau tôi sẽ chết ở đây vì chán mất. - Misha kêu lên, giọng đầy đau khổ và chán nản.

- Nhưng tôi như vầy, không tiện ra ngoài, rất dễ gây chú ý, sẽ gây ảnh hưởng đến người dân trong thành. - Leohart giải thích, có vẻ rất khó xử nhưng thực chất trong lòng hắn cũng rất muốn ra ngoài, từ rất lâu rồi hắn không ra ngoài dạo chơi có thể là năm hắn 10 tuổi, hay 5 tuổi gì đó hắn không nhớ rõ nữa.

- Tưởng chuyện gì, mấy chuyện cỏn con này cứ để chị đây lo cho. Anh đồng ý đi với tôi là được. - Misha cười hề hề, tay xoa xoa mũi lộ vẻ đắc thắng.

***

   Hai tiếng sau

- Không, tôi không đi đâu, tôi không muốn đi, cô thích thì tự đi một mình đi. - Leohart rất không cam tâm đi theo Misha, nguyên nhân chủ yếu là bộ dạng của hắn bây giờ.

    Bộ dạng anh hùng của thành phố oai phong lẫm liệt đã biến đâu mất thay vào đó là một cô gái với mái tóc dài màu vàng nhạt, mặc một bộ váy trắng tinh mang vẻ mỏng manh yếu đuối.

- Cô xem, cô đã biến tôi thành bộ dạng gì rồi? Nam không ra nam, nữ không ra nữ, đã vậy còn bắt tôi mặc cái gì thế này? Mọi người mà biết thì sẽ đánh giá tôi như thế nào hả? - Leohart nói với vẻ tức giận, tay ôm chăt lấy cánh cổng mặc cho Misha ra sức lôi kéo.

- Anh nói sợ người khác nhận ra mình mà, anh xem bây giờ có ai nhận ra anh nữa không? Tôi giúp anh làm hoàn mỹ đến vậy còn gì nữa? - Misha lên giọng đáp trả, vẫn không quên dùng sức lôi kéo Leohart.

   Trong lúc 2 người giằng co qua lại, ở phía xa đột nhiên có tiếng người kêu la thảm thiết, cả hai nhanh chóng dừng lại hướng mắt về phía có tiếng kêu. Một đám goblin cấp thấp đang hùng hổ tấn công về phía hai người đang đứng, đám lính canh gác bị bọ goblin đánh cho tan tác. 

   Thoáng thấy tình hình không ổn, cả hai vội lao đến giải vây cho đám lính canh. Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn, bên này một cô gái tóc đỏ tay cầm trượng phép thi thuật tạo thành một kết giới ngăn không cho bọn goblin tiến vào gần hơn. Phía ngoài kết giới một “cô gái” tóc vàng, váy trắng tung bay đang cầm kiếm lao đến chém vào bọn goblin miệng không ngừng kêu lên đầy giận dữ.

- Cái thứ của nợ này mặc vào thật cản trở chân tay mà, đợi tôi đánh xong cái đám này cô sẽ biết tay tôi, cô chờ đó.

- Lo mà tập trung đi, chúng nó lại đến nữa kìa, còn sống hãy tính đến chuyện tính toán nợ nần với tôi. - Misha nói với vẻ đầy trêu chọc.

   Đám goblin không mạnh nhưng lực lượng vô cùng hùng hậu, hết lượt này đến lượt khác kéo đến vây Leohart trong vòng vây của chúng. Vào lúc tưởng chừng đã bị vùi lấp giữa đám goblin cấp thấp đột nhiên cả người hắn toát ra một thứ ánh sáng kì lạ, ban đầu là màu trắng bạc lấp lánh sau đó dần biến thành màu đen như mực, thứ ánh sáng đó mạnh mẽ xuyên qua vòng vây, đánh bật đám goblin đang kéo đến.

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel