Solo Leveling - Tôi Thăng Cấp Một Mình

   Chương 10: Phần thưởng và Hình phạt

Hoảng sợ, Jinwoo cố gắng nắm bắt tình hình; đột nhiên, cậu nghe tiếng cát di chuyển.

ssssssss

Cát trên khoảng đất bên cạnh cậu đang chìm xuống.

“Uh, uh oh!”

 

Sử dụng hết sức mạnh của mình, Jinwoo cố gắng để ko bị hút vào vòng xoáy. Nhưng vùng trũng ngày càng trở nên rộng hơn, Jinwoo không thể thoát đc bằng 2 tay của mình.

 

Hộc, hộc

 

Khi anh ngồi thở hổn hển, anh nhìn xuống vùng trũng mới được tạo ra trên mặt đất. Cát ở điểm thấp nhất của hố đang sôi lên một cách kỳ lạ. Jinwoo rùng mình khi anh nhận ra một bước đi sai lầm sẽ khiến cậu rơi xuống hố.

 

-      Khoan…

Jinwoo nheo mắt

-      Ko phải là đang sôi.

 

Nhìn gần hơn 1 chút, cậu nhận ra có thứ gì đó bự bự đang luồn lách ở trên cát ngay dưới chỗ cát lún. Jinwoo đứng lên theo bản năng. Có gì đó ko ổn.

 

Để xác nhận cho sự nghi ngờ của cậu, 1 cột cát bắn lên từ cái lỗ khi cậu lùi lại

Shaaaah!

 

Nghe giống như 1 thác nước, cát rơi xuống xung quanh cậu, để lộ ra “cái thứ” đã xuất hiện từ lỗ hổng. Mắt Jinwoo mở to.

 

-      M…M… Một con bọ?????

Là một con rết khổng lồ trồi lên từ cát.

Screeeech!

Đó là hình dạng đầy đủ của con quái vật cao hơn tòa nhà 5 tầng này.

Jinwoo nuốt nước bọt.

-      Không thể nào…

 

Và đó là 1 kích thước lớn ko tưởng. Cậu chưa bao giờ nghe nói về 1 con rết có kích thước như thế này trước đây. Nhưng ko chỉ có kích thước của con rết làm Jinwoo bị sốc.

 

-      T… Tại sao lại có cái tên nổi lên trên đầu cái thứ đó?

Cậu đang mơ chăng?

Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra. Ko có gì thay đổi cả. Cái tên trên đầu con rết màu đỏ. Như con quái vật trong game vậy.

 

‘Poison-fanged Giant Sand Centipede[1]’

“Rết cát độc khổng lồ”

 

Bên cạnh dáng vẻ kỳ lạ và nguy hiểm của nó, nó có 1 cái tên đang hét lên với cậu là “chạy đi”. Đặc biệt là phần độc của răng nanh. 2 chiếc răng nanh có kích thước của 1 đứa trẻ lọt vào mắt Jinwoo. Cái tên nói lên tất cả những gì cậu sẽ phải nhận nếu bị nó cắn.

 

Jinwoo thấy miệng con rết mở và đóng lại liên tục không ngừng nghỉ.

-      Có vẻ như nó đang đói.

Ngay lúc đó, 1 âm thanh vang lên trong đầu cậu.

ring~

 

Nhiệm vụ phạt: Sống sót

Mục tiêu: Sống sót qua thời gian cần thiết


Thời gian cần thiết: 4 Giờ


Thời gian còn lại: 4 Giờ 0 phút 0 giây

 

-      Đang đùa nhau, phải ko…?

 

Ngay lúc đó, thời gian còn lại giảm xuống còn 3 giờ 59 phút 59 giây, con rết bắt đầu di chuyển trên cát như thể đang chờ đợi.

 

sliiiiiide

-      Khoan, thật sao?!

Jinwoo lập tức quay đầu và bắt đầu chạy.

 

Bị vấp, cậu ngã xuống và lăn trên mặt đất và nhanh chóng lắc cát ra khỏi đầu. Đôi mắt cậu mở to nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Có nhiều cột cát đang xuất hiện trước mặt cậu.

shaaaaaaah

 

Trước khi cậu kịp nhận ra điều này, đầu của 7 con rết đã trồi lên khỏi mặt đất và nhìn chằm chằm vào cậu.

Screech!

 

Screeeeech!

Mặt của Jinwoo tái nhợt khi nghe tiếng gầm của chúng

-      Mẹ…

 


 


 

Chính xác 4 tiếng sau, cậu xuất hiện trở lại trong bệnh viện

collapse-

(sự sụp đổ)

Nằm trên sàn phòng, cậu ho trong đau đớn.

*cough* *cough* *spit* *spit*

 

Bên trong miệng anh khô khốc. Jinwoo nằm dài trên mặt đất, rên rỉ. Cậu ko đủ sức để di chuyển dù là 1 ngón tay.

-      Hộc… Hộc… Cái quái gì…?

 

1 tin nhắn mới hiện ra trước cơn đau của Jinwoo.

ring~

 

Bạn đã hoàn thành “Nhiệm vụ phạt”

 

Lông mày cậu nhíu lại.

 

Nhiệm vụ phạt?

 

Cậu đã làm gì để phải chịu hình phạt sao?

 

Tìm kiếm trong trí nhớ, cậu nhớ ra cái [Nhiệm vụ hằng ngày] mà cậu làm nửa vời rồi bỏ.

 

-      Ko thể nào….

 

Cậu nhớ lại 1 phần của nhiệm vụ nhắc về việc nhận hình phạt nếu cậu ko hoàn thành nó.

 

-      Hộc… Hộc… ý mày… đó ko phải… là ảo giác à…?

 

Là thật.

 

Nó ko phải là ảo giác.

 

Cũng ko phải là giấc mơ.

 

Ko cần phải véo má cậu để kiểm tra. Cơn đau chạy dọc mỗi khi anh thở; cơn đau của vết rách mà con rết đã tặng cậu; cậu cảm nhận được tất cả ngay bây giờ.

Tất cả đều là thật. Cậu suýt chút nữa đã gặp thần chết.

-      Đó… là… quá… nhiều… ư… ư… =)))

Nghĩ rằng 1 cái gì đó giống như hình phạt sẽ quăng cậu vào hàm của cái chết. Cùng lúc đó, nỗi sợ hãi được báo trước như cuốn trôi cậu. Nếu những gì vừa xảy ra là do nhiệm vụ hằng ngày, thì điều đó có nghĩa là mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

 

Như để gợi ý, âm thông báo vang lên.

 

ring~

 

Giật mình, nhưng cậu thư giãn khi nhận ra đó ko phải là 1 nhiệm vụ khác.

 

Nhận được Phần thưởng vì đã hoàn thành Nhiệm vụ phạt.

Bạn có muốn xác nhận? (C/K)

 

-      “Phần thưởng…?”

 

Từ “phần thưởng” đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu. Thật ko may, cậu ko đủ sức để quan tâm bất cứ điều gì vào lúc này. Đó là bằng chứng cho thấy Nhiệm vụ hình phạt kinh khủng như thế nào.

 

-      “Phần thưởng hay cái gì cũng được… Mình chỉ muốn nghỉ ngơi bây giờ thôi…”

 

Và ngay sau đó, cậu rơi vào giấc ngủ ngon lành.

 


 

-      "Trời ơi! Sao cậu ta lại nằm dưới đất thế này?!"

 

Sáng hôm sau, cô y tá được chỉ định của cậu được chào đón với 1 cảnh tượng gây sốc khi cô mới bước vào phòng. Bệnh nhân thì nằm dưới sàn, còn cát thì rơi vãi xung quanh. Ngay cả quần áo của bệnh nhân cũng đầy cát. Cô y tá ném biểu đồ trị liệu lên giường rồi ấn nút gọi người giúp.

-      "Ai đó tới đây giúp với!"

 

Ngay sau đó, Bác sĩ Joo Chiui đến.

 

-      "Có chuyện gì th…. Tại sao cậu Sung lại nằm trên sàn nhà thế này?!"

 

-      "Tôi cũng ko biết! Đêm qua cậu ta vẫn bình thường mà! Tôi mới vào đã thấy như thế này rồi…"

 

-     " Đầu tiên là cho cậu ấy lên giường đã. Một. Hai!"

 

2 người đặt Jinwoo lên giường. Trong 1 loạt chuyển động ko mấy mượt mà, cái biểu đồ y tế mà hồi nãy ném trên giường đã dính lên bàn tay của Jinwoo nhưng ko ai chú ý.

 

-     "Rồi, giờ thì kiểm tra cho cậu ấy nào."

 

Joo Chiui kiểm tra tình trạng của Jinwoo, nhưng ko thấy có gì bất thường.

-      "Chuyện gì thế này? Cậu ấy chỉ ngủ thôi mà".

Anh thở phào nhẹ nhõm. Hiệp hồi Hunter đã yêu cầu chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân này. Anh đã sợ rằng có chuyện gì đó xảy ra với cậu.

-      "Thôi hãy cứ để cậu ta nghỉ ngơi, có vẻ như cậu ấy đang chìm trong giấc ngủ sâu."

Sau khi nói xong, Bác sĩ Joo Chiui chuẩn bị rời đi thì để ý thấy cát ở trong phòng.

" Trời… Có vẻ như chúng ta phải quét dọn lại nơi này 1 chút nhỉ. Cô Yura, cô dọn giúp nhé".

 

"Tôi hiểu rồi, bác sĩ".

 

Khi bác sĩ ra khỏi phòng, y tá Choi Yura cũng đã được thư giãn. Đó là 1 điều tốt khi ko có gì xấu xảy ra. Rốt cuộc, chả có bác sĩ hay y tá nào lại muốn bệnh nhân của họ bênh thêm. Bệnh viện cô làm việc là đặc biệt dành riêng cho việc điều trị các Hunter. Nhìn thấy những kết cục đáng buồn của các Hunter trước đây, cô ko muốn thấy 1 Hunter khác bị tổn thương dưới sự chăm sóc của cô.

 

-      Phù

 

Bình tĩnh, cô bắt đầu tìm cách dọn dẹp căn phòng và nhận ra cái gì đó. Đó là 1 giọt máu.

 

-      "Trời ơi".

 

Máu rơi xuống kéo dài từ giường xuống đất. Ngạc nhiên, cô tìm kiếm vết thương trong lòng bàn tay của Jinwoo, rồi lật lại mu bàn tay.

 

-     ' …. Đây là…?'

Cô thấy vệt máu tươi, nhưng lại ko có vết thương. Lau sạch máu, bàn tay đã sạch lại bình thường.

-      'Vết… vết thương đã lành lại ngay lập tức sao?'

Với sự lo lắng, Yura nhìn sang khuôn mặt của Jinwoo.

Cậu ấy đang ngủ, mặc cả kệ thế giới.

ring~

[Đã nhận nhiệm vụ hằng ngày]

Jinwoo mở mắt. Ngồi dậy trên giường, điều đầu tiên cậu làm là nhìn đồng hồ; bây giờ là khoảng 4 rưỡi chiều. Còn tầm 7 tiếng rưỡi nữa là tới nửa đêm.

-      'Tốt'.

Cậu mở cửa sổ tin nhắn.

ring~

 

Nhiệm vụ Hằng ngày: Sự chuẩn bị để mạnh hơn


Hít đất: 0/100 (chưa hoàn thành)


Gập bụng: 0/100 (chưa hoàn thành)


Squats: 0/100 (chưa hoàn thành)


Chạy 10km: 0/10 (chưa hoàn thành)


*Cảnh báo: Thất bại trong việc hoàn thành Nhiệm vụ Hằng ngày sẽ dẫn đến 1 hình phạt.


 

-      Y chang? – Cậu thốt lên theo phản xạ.

Ko, có lẽ đây là 1 điều tốt. So với 1 nhiệm vụ khó khăn,  điều này tốt hơn nhiều. Kể cả khi cậu sẽ bị căng cơ, nhưng vẫn đỡ hơn và ít nhất cậu vẫn hoàn thành được nó theo thời gian.

Cậu xuống đất và bắt đầu hít đất.

-      Một.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel