Solo Leveling - Tôi Thăng Cấp Một Mình

   Chương 42: Lời cảnh cáo

“ Ước tính hiện tại là 30 tỉ, nhưng sau khi chúng ta thành lập một Hội ở đó, giá trị của nó sẽ tăng lên rất nhiều. À đúng rồi, đại ca! Anh có cần một bản sao thỏa thuận của chúng ta không? Em gửi fax qua cho anh nhé?”

“Giữ máy đợi anh.”

 

Jinwoo che điện thoại lại để cậu ta không nghe được.

“Nếu anh không tin tôi, anh có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ta.”

 

Ahn Sangmin lắc đầu, lau mồ hôi trên trán.

 

“Không cần thiết đâu, tôi cúp máy đây.”

“Vâng, đại ca.”

 

Sau khi Jinwoo kết thúc cuộc gọi, anh thấy biểu cảm của Ahn Sangmin đã hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt người đàn ông khẽ run lên.

‘Ngay cả trước khi Hội được thành lập, tập đoàn Yoojin đã hứa trả cậu ta 30 tỉ như chi phí hợp đồng? Rồi cái cách nói chuyện mà con trai chủ tịch dành cho cậu ta nữa.’

Đầu óc Ahn Sangmin quay cuồng.

 

“Thật ra… đó là một số tiền vượt quá khả năng quyết định của tôi… nếu cậu có thể cho chúng tôi ít thời gian…”

Jinwoo lên tiếng ngắt lời.

“Tôi nghĩ chúng ta nên ngừng cuộc trò chuyện ở đây.”

 

Ahn Sangmin không nói nên lời. Yếu ớt gật đầu, anh biết rằng mình đã thất bại.

‘Tất cả chỉ vì mình chưa có đủ thông tin.’

Anh tức giận vì mình đã quá vội vàng. Việc quá hấp tấp đã làm anh bị che mắt. Giá như anh tìm hiểu kĩ hơn lời đề nghị của tập đoàn Yoojin và có một cuộc họp với Hội…

‘Mình phải nói điều này với Hội trưởng.’

 

Nếu Jinwoo đáng giá 30 tỉ trong mắt Chủ tịch Yoo Myunghan, cậu ta có thể trị giá 50 tỉ, hay thậm chí là 100 tỉ. Vẫn chưa quá muộn.

‘Khi mình nhận được sự hỗ trợ của Hội, mình sẽ điều tra cậu ta kĩ hơn, và trong lần gặp tới…’

 

Jinwoo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.

“Tôi muốn hỏi một điều.”

Ahn Sangmin ngẩng đầu lên. Nụ cười đã biến mất trên mặt Jinwoo. Giờ vẫn đang là mùa xuân, tiết trời ấm áp, nhưng đột nhiên, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo lạ lùng.

 

Ực.

 

“Có bao nhiêu người biết về tôi?”

“Ah… hiện giờ, chỉ có mình tôi. Tôi quá nôn nóng trong việc chiêu mộ Thợ săn Sung nên không có thời gian báo cáo với cấp trên.”

 

Thật ra là còn một người khác. Cấp dưới và là cánh tay phải của anh, Hyun Gicheol. Nhưng Ahn Sangmin đã giấu nhẹm đi, đề phòng việc Jinwoo tức giận.

Nhưng Jinwoo lại chuyển sang một giọng điệu đe dọa.

“Tại sao chúng ta không tôn trọng nhau bằng việc nói toàn bộ sự thật nhỉ?”

---

Ahn Sangmin hốt hoảng.

‘Gì chứ? Cậu ấy biết rồi sao?’

Nếu đó thực sự là lý do, điều này sẽ làm mối quan hệ của họ trở nên tồi tệ.

‘Mình đoán mình không thể giấu được cậu ta.’

 

Mối quan hệ giữa Thợ săn và Bang Hội, giống như người nổi tiếng và người đại diện. Ngay cả khi không thể chiêu mộ Jinwoo, họ vẫn phải giữ mối quan hệ cho tương lai. Phải tránh những xích mích và hiểu lầm không đáng có. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của Quản lý chi nhánh thứ hai.

 

Ahn Sangmin lên tiếng.

“Thật ra, còn một cấp dưới của tôi biết nữa. Nhưng tôi thề, chỉ có cậu ta nữa thôi.”

Jinwoo gật đầu.

‘Đúng như mình nghĩ…’

 

Jinwoo đã đoán đúng. Tất cả những chuyện này không cần quá nhiều người xử lí. Điều tra, theo dõi và liên lạc. Rõ ràng phải có sự liên lạc. Bằng chứng là cậu được gọi khi đang trên đường về nhà.

‘Phải có ai đó theo dõi mình và đưa tín hiệu.’

‘Nhưng chắc chắn, đó không thể là cả Hội Bạch Hổ được.’

 

Họ rất háo hức được gặp cậu nhưng lại không đủ khả năng chiêu mộ cậu.

 

Khi Jinwoo đề cập đến 50 tỉ, phản ứng của Ahn Sangmin đã nói lên tất cả. Anh ta đã biến sắc khi cậu đưa ra số tiền vượt quá thẩm quyền quyết định. Nếu có người cao cấp hơn đứng sau, hẳn là anh ta đã liên lạc. Vậy nên, Jinwoo ngờ rằng chỉ có một nhóm nhỏ tham gia vào chuyện này.

Và thật may mắn, họ chỉ có hai người.

 

‘Vậy là tốt rồi.’

 

Cậu không muốn tình hình trở nên phức tạp. Rõ ràng hai người sẽ dễ xử lý hơn. Nhưng nếu cậu không làm gì, mọi chuyện sẽ khá rắc rối, vậy nên cần phải cảnh báo họ một chút.

“Thực ra, tôi cũng từ chối đề nghị của tập đoàn Yoojin.”

 

Lời thú nhận của Jinwoo như một cơn địa chấn, Ahn Sangmin lập tức ngồi thẳng lại.

“Cậu nói sao?”

 

Đột nhiên, Jinwoo biến mất ngay trước mắt anh.

 “Cái… cái gì?”

Như một cú sốc. Ahn Sangmin nhanh chóng nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người Thợ săn.

‘Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cậu ta di chuyển nhanh hơn thị giác của mình sao?’

 

Một bàn tay đặt lên vai, khiến gương mặt Ahn Sangmin trở nên hoảng loạn. Khi anh ta nhận ra, mọi chuyện đã quá muộn.

‘Hộc.’

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

 

“Tốt hơn đừng quay đầu lại!”

Một giọng nói vang lên. Jinwoo, người rõ ràng đã biến mất, lại đang đứng ngay cạnh anh ta.

---

‘Là… Ẩn thân?’

Ahn Sangmin toát mồ hôi lạnh.

‘Không… không phải là cậu ta muốn thủ tiêu mình chứ?’

 

Thợ săn, vốn được biết là những ‘thực thể’ quái dị. Một người thường xuyên làm việc với Thợ săn hiểu rất rõ điều này. Đó là lý do tại sao phải luôn tôn trọng họ.

‘Cậu ấy tức giận vì bị điều tra và theo dõi ư? Mình có nên gọi một vệ sĩ từ Hội không? Không, không được, mình thậm chí còn chưa biết thứ hạng của cậu ta thì làm sao mà…’

 

Đầu anh quay cuồng trong suy nghĩ, tim đập liên hồi như muốn nổ tung. Mỗi lần anh nuốt nước bọt, âm thanh của nó vang lên rõ ràng trong đầu.

 

Jinwoo nói một cách nhẹ nhàng.

“Tại sao anh không ngồi xuống nhỉ? Tôi thật sự không muốn làm anh sợ hãi.”

Ahn Sangmin gật đầu.

‘Thưa ngài, ngài không biết chứ tình hình này với tôi đã rất đáng sợ rồi…’

 

Anh ngồi xuống một cách chậm rãi. Jinwoo xuất hiện trở lại và ngồi bên cạnh anh.

‘Mình hiểu rồi…’

 

Ahn Sangmin nhận ra ý định của Jinwoo. Trước đó, khi Jinwoo đặt câu hỏi, không khí trở nên thật nặng nề. Trong tình huống đó, nếu Jinwoo đứng lên nhìn trực tiếp vào mắt anh, có lẽ tim anh đã ngừng đập.

‘Có phải cậu ta đã bỏ qua cho mình rồi không?’

 

Dù vậy, tình hình vẫn vô cùng đáng sợ. Mặc cho Jinwoo có nói thế nào.

“Tôi từ chối lời đề nghị của tập đoàn Yoojin vì trong thời gian này, tôi chưa có ý định gia nhập Bang Hội nào.”

 

Hai người ngưng đối mặt với nhau, thay vào đó, cùng tiếp tục câu chuyện với ánh nhìn hướng về phía trước.

“Vậy ra , đó là lý do.”

“Và…”

 

Jinwoo dừng lại một nhịp trước khi tiếp tục.

“Tôi không muốn có thêm ai biết về năng lực của tôi.”

 

Lý do của cậu ta có thể đoán được.

Cậu ta chưa muốn vào Hội, cũng không muốn thông tin của mình bị rò rỉ. Ahn Sangmin đã hiểu những gì Jinwoo hỏi. Nhưng anh vẫn tò mò.

“Vậy, tại sao cậu lại tham gia đột kích với Yoo Jinho?”

“Tôi giúp Jinho vì vài lý do cá nhân. Cậu nhóc là người duy nhất biết về sự tái thức tỉnh của tôi, và cậu nhóc cũng là một người tôi tin cậy. Cho nên…”

 

Jinwoo nói chậm rãi, nhưng rất rành mạch.

“Nếu có tin đồn gì đó về tôi lan ra, tôi sẽ xem việc đó là do anh và cấp dưới của anh làm, anh hiểu chứ?”

 

Jinwoo đã gỡ tay khỏi vai một lúc, nhưng anh vẫn cảm thấy áp lực từ lời nói kia.

‘Đây rõ ràng không phải một trò lường gạt.’

Cảm giác này là gì? Dù là thành viên của một trong các Bang Hội lớn nhất Hàn Quốc, Ahn Sangmin vẫn tin rằng, sự đe dọa của Jinwoo mới là điều nguy hiểm hơn.

 

‘Mình chưa bao giờ nhìn lầm người.’

Jinwoo đã sống sót qua nhiều biến cố. Người ta thường nói bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra trong Hầm ngục. Và không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta trong những sự cố đó.

 

‘Trên hết, cậu ta có thể sử dụng ‘Ẩn thân’.’

‘Ẩn thân’ là một kĩ năng hết sức nguy hiểm. Một người có thể phạm tội mà không để lại dấu vết. Qua mặt camera và các thiết bị giám sát.

Một vệt mồ hôi lăn qua trán Ahn Sangmin.

 

‘Ai mà nghĩ được rằng, cậu ta lại có kĩ năng này.’

Sở hữu năng lực tuyệt vời cùng kĩ năng hiếm có, chẳng trách tập đoàn Yoojin bỏ ra đến 30 tỉ.

‘Họ biết rõ giá trị của Thợ săn Sung.’

 

Thình thịch.

 

Dù đang sợ, Ahn Sangmin không khỏi phấn khích. Anh cố gắng lên tiếng.

“Tôi thề, tôi sẽ im lặng. Cả tôi và Gicheol, à không, cấp dưới của tôi, sẽ giữ bí mật về chuyện này.”

 

Thật tình mà nói, ngay từ đầu, Ahn Sangmin vốn đã có ý định giữ im lặng. Jinwoo là một ‘kho báu vô giá’ chưa được phát hiện. Ahn Sangmin hoàn toàn không muốn công bố rộng rãi về cậu ta. Ai lại muốn sự cạnh tranh không cần thiết cơ chứ.

 

‘Mình cần phải trung thực, mình không hề muốn làm kẻ thù của cậu ta.’

“Tôi sẽ đặt niềm ở anh.”

Sau đó, sự hiện diện của Jinwoo đã hoàn toàn biến mất. Ahn Sangmin cố nhìn xung quanh, nhưng quán cà phê đã không còn một ai, như một thế giới khác.

---

Haizzz.

Anh không nói nên lời, chỉ có thể thở dài.

 

Hyun Gicheol chạy vào quán cà phê. Cậu đang chờ đợi cuộc nói chuyện của cấp trên và Thợ săn Sung. Nhưng khi biết Jinwoo biến mất vào hư không, cậu lập tức đến chỗ Ahn Sangmin.

“Đội trưởng.”

Thấy vẻ mặt của Ahn Sangmin không được tốt. Huyn Gicheol lo lắng hỏi.

 

“Có chuyện gì vậy anh? Mọi thứ không suôn sẻ à?”

Ahn Sangmin lấy ra một điếu thuốc, với đôi tay run rẩy.

“Gicheol… chúng ta đã gặp một thứ còn to lớn hơn chúng ta nghĩ.”

 

Họ phải có được kho báu này. Từng dòng suy nghĩ lướt qua đầu Ahn Sangmin. Rất may, vẫn còn cơ hội để chiêu mộ Jinwoo. Đột nhiên Hyun Gicheol nắm lấy cổ tay Ahn Sangmin.

“Thưa đội trưởng…”

Ahn Sangmin chuẩn bị châm điếu thuốc lại ngẩng đầu lên.

 

“Hả…”

Huyn Gicheol nhìn xung quanh và thì thầm.

“Ở đây cấm hút thuốc.”

Ahn Sangmin vò nát điếu thuốc.

“Thằng khỉ gió này…”

---

Việc đầu tiên Jinwoo làm khi về nhà là mở cửa sổ trạng thái.

Ring~


 

Chap/Chương bạn vừa xem
  • Phê Kun | 28-01-2022
Chương 42: Lời cảnh cáo

cafe sữa novel