Khối Lượng : 3.075 / 200
- KHối lượng bạn mang đã vượt quá 200% nên Tốc độ giảm 100%
- Cơ thể trở nên rất nặng và không thể nào vận lực.
- Xác suất bị ảnh hưởng bởi trạng thái ‘Nhược hóa’ tăng cao.
‘Sẽ mất kha khá thời gian để leo lên núi với cái tốc độ chậm chạp này’
Tốc độ của tôi quá ư là chậm, mặc cho tôi đang gia tốc ở tốc độ nhanh nhất có thể. Tôi đã muốn để lại số trang bị của mình tại nhà kho, nhưng không có gì là miễn phí ở thế giới này cả. Để sử dụng nhà kho, tôi phải trả một khoản tiền khá lớn.
‘ Mình không thể tiêu xài hoang phí vào cái nhà kho kia khi mà mình đang cần rất nhiều tiền cho một cỗ xe mới.’
Tiền mãi là tiền, nhưng tôi cũng mong đợi rằng việc chịu đựng ‘Giảm Tốc” có thể tác động đến chỉ số Kiên Tâm.
“ Okay, khởi hành thôi nào.”
Tôi hướng về ngọn núi với tốc độ chậm chạp của bản thân. Khoảng cách từ tiệm rèn tới ngọn núi theo tôi ước tính cũng không xa mấy. Có thể chỉ mất 30 phút để tới nơi với tốc độ trung bình của một người đàn ông? Nhưng mà tốc độ của tôi hiện tại đã giảm tới mức 100% ! Sẽ phải mất hơn 1 tiếng để tôi tới được chân núi !
“ Phìu”
Tôi mệt mỏi, mặc dù tốc độ đi bộ của tôi còn chậm hơn những người khác. Thật kinh ngạc khi mà những sinh vật như sên và rùa có thể sống với tốc độ di chuyển chậm chạp của chúng.
Sau 3 giờ leo núi,
“ hộc hộc…..”
Dù cố gắng thế nào, với cái thể lực nghèo nàn hiện giờ, tôi cũng chỉ có thể leo đến lưng núi. Con đường lên núi được xây dựng khá tốt, không quá dốc, nhưng mất rất lâu để tôi đến được cuối con đường. Bây giờ trời đã sập tối.
“ Mình chỉ cần đi thêm chút nữa thôi….”
Ánh sáng le lói từ cửa vào hầm mỏ không còn bao xa nữa, nhưng không dễ dàng gì để chạm tới được. Cái thể lực nghèo nàn của tôi đã chạm đáy rồi.
“ Chết tiệt ! ….”
Tôi không muốn trì hoãn việc tới nơi mình muốn.
Bằng cách nào đó, tôi đã có thể chống lại ham muốn nghỉ ngơi của cơ thể và tôi chật vật bước tiếp. Một bước, hai bước,…..mỗi bước chân của tôi ngày càng nặng nề hơn. Như thể tôi đang bước đi trong đầm lầy với đôi ủng dày. Nhưng điều đó không ngăn cản bước chân tôi tiến tới.
Thời điểm mà tôi tới được hầm mỏ.
[Chỉ số Kiên Tâm đã tăng lên.]
“ Đúng như mình mong chờ”
Tôi nở một nụ cười thoải mái khi nhìn thấy chỉ số của tôi tăng lên. Cứ như thể, sự mệt nhoài về tinh thần trước đó đã hoàn toàn hồi phục. Vì tôi không thể nâng chỉ số của mình bằng cách lên cấp, nên những chỉ số có thể tăng lên nhờ vào những hành động của bản thân cho tôi cảm giác tuyệt vời của niềm vui và sự hoàn thành, như thế một thứ thuốc gây nghiện. Xem ra tôi không thể nào dừng việc cày chỉ số cho tới phút cuối đời.
Tôi bước vào hầm mỏ và ngồi sụp xuống trong vui xuống. Tôi nghỉ ngơi một lúc, ăn mẩu bánh mì và uống thêm nước để tiếp thêm năng lượng cho cơ thể, nhờ thế, thể lực của tôi đang từng chút hồi phục.
“ Bắt đầu công việc thôi ! Giám Định”
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, tôi lấy cây cuốc và dùng kỉ năng Giám định của Luyện Khí Sư Huyền Thoại.
[Bạn đã nắm được nguyên liệu làm nên ‘Cuốc cũ của smith’ cũng như cách chế tác và ý định từ người chế tác.]
[Độ thông hiểu về ‘Cuốc cũ của Smith’ đạt 100%. Bạn có thể dùng ‘Cuốc cũ của Smith’ hoàn hảo.]
[Bạn đã học được cách làm Cuốc.]
Tôi vừa nhận được một lượng lớn công năng mới sau khi đọc phần mô tả của cây cuốc.
‘ Lão- Lão già đó khai thác 120 quặng sắt chỉ trong 1 ngày ?’
Tôi đã nhận nhiệm vụ khai thác 80 quặng sắt. Không có thời gian giới hạn. Đúng thế, sẽ mất vài ngày để khai thác 80 quặng sắt cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi không tài nào thong thả sau khi biết được Smith khai thác 120 quặng sắt chỉ với một ngày ngắn ngủi.
‘ Mình sẽ khai thác 200 quặng nội trong một ngày và làm lão già đó phải công nhận tài năng của mình.’
Tôi nhìn cả mỏ quặng với cây cuốc trong tay. Những chấm đó nhấp nháy khắp tường mỏ.
‘ Đó là những điểm mình nên khai cuốc à?’
Ngay khi tôi vừa khai cuốc vào chấm đỏ đầu tiên, một vài người thợ mỏ nghỉ ngơi gần đấy đã nhìn thấy tôi.
“ Heey tân binh, sao ngươi lại cầm cuốc trong tay thế kia ? Đừng nói với ta là ngươi đang thực sự có ý định khai khoáng đó chứ ? “
“ Tôi đang nghiêm túc làm thế.”
“ Cái gì ? Puhahahhahahahahahahhahahah !”
Đám thợ mỏ cười ầm lên. Vài lão cười bò ra đất, trong khi số còn lại thì cười chảy nước mắt. Nhưng một tên khác nhíu mày càu nhàu.
“ Bỏ cuộc đi. Một Tân binh như ngươi dù có vung cuốc cả ngày đi nữa cũng không tài nào nhận được dù chỉ một mảnh quặng sắt be bé đâu.”
Đám còn lại gật gù đồng tình.
“ Ngươi nên mừng là cổ tay ngươi chưa gãy đấy !”
“ Chúng ta nói thế vì lo cho ngươi thôi, nên từ bỏ và về nhà đi nhé. T-Â-N B-I-N-H !!!!!”
‘ Phải rồi, giờ thì cứ cười đi’
Tôi không thèm trả lời. Thay vì đáp trả bằng lời nói, tôi sẽ thể hiện bằng hành động !
Kaaaaang ! Kaaanggg !
[Đã thu thập Quặng Sắt.]
Quặng sắt ló ra sau 3 đến 4 cú vung của tôi vào chấm đỏ. Đám thợ mỏ nhìn với ánh mắt hoàn bất ngờ.
“ Hả ? không thể nào! Sao hắn có thể làm dễ dàng thế ?
“ Này này, không thể nào đâu, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp đào trúng chỗ thôi.”
Kaaanag ! Kaaaangggg !
[Đã thu thập Quặng Sắt.]
“ Wow…..”
“ Cái gì, thằng đó…. ? Sao hắn lại giỏi đến thế dù thoạt nhìn hắn chẳng có tài cán gì?”
“Lũ ngu ngốc, đó chả phải tài năng gì của hắn cả. Cây cuốc đó mới đặc biệt. “
Một trong những tên thợ mỏ vừa mới thì thầm tiếp cận tôi
“ Cây cuốc đó, ta có thể thử dùng chút được không ?”
Bọn chúng thực sự nghĩ rằng mình khai khoáng chỉ bằng khả năng của trang bị vì bọn chúng đó không công nhận thực lực của mình ? Haha, tôi đang rất muốn xem cái biểu cảm của chúng khi mà chúng nhận ra cây cuốc đó hoàn toàn bình thường. Thế nên tôi chuyển cây cuốc của mình cho tên thợ mỏ kia.
“Quan sát cho cẩn thận đây. Ta sẽ chứng minh cây cuốc này không hề bình thường” Người thợ mỏ dõng dạc tuyên bố cho đám còn lại và vung cuốc đầy tự mãn.
Kakang ! Kakakakang ! Kang ! Kaaang ! Kanggg!
“ hộc….. hộc…… không thể nào……… đây chỉ là một cây cuốc bình thường…….”
Tên thợ mỏ bắt đầu lúng túng sau khi liên tuc vung cuốc lặp đi lặp lại mà chỉ nhận được mỗi một mẫu quặng sắt. Những tên khác nhìn thấy thế bắt đầu kích động.
“ Vậy tên đó thực sự có tài khai khoáng…..”
“ Chúng ta không nên đánh giá một người bởi ngoại hình của anh ta. Mà cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi. Xuống núi thôi.”
Đám thợ mỏ đó lờ tôi và rời hầm mỏ, không có lấy một lời xin lỗi vì sự nhầm lẫn hay công nhận kỹ năng của tôi.