Kẻ Háo Ăn Trở Lại

   chương 1.2 : thức tỉnh phần 2

Khi còn là một đứa trẻ, cậu đã tin rằng cả thế giới này đều có màu xanh lá. Mọi người đều có màu xanh lá. Cả con đường cũng ngập tràn màu xanh của cỏ. Động vật thì có màu xanh đậm, bầu trời thì lại thêm chút màu vàng. Không cần biết cậu nhìn cái gì, cậu chỉ có thể thấy cả thế giới này ngập tràn trong sắc xanh. Một buổi sáng đẹp trời nọ, cậu đang đến chơi ở sở thú cùng với mẹ của mình và hai người anh em của cậu. Thay vì đảo bước dạo chơi thăm thú những loài động vật, cậu lại nhảy lên chuyến xe bus cùng với mẹ. Chiếc xe bus cứ thế đưa họ đến khu săn bắn nhân tạo. Chỗ ngồi ngay sát bên cửa sổ thì bị anh cậu chiếm mất, còn em gái cậu thì lại chiếm mất chỗ ngồi trong lòng mẹ cậu, dù gì nó cũng mới chỉ 2 tuổi thôi mà. Lúc đó cậu đã hiểu được nỗi đau khi làm đứa con thứ hai trong gia đình, không cả được ngồi gần những người thân thích của mình.

Rất nhanh sau lúc khởi hành, xe bus dừng lại trước một cánh đồng. Những con thú hoang, chúng bắt đầu ngừng lang thang xung quanh và bắt đầu tiến gần đến chiếc xe bus. Những con thú đó, toả ra một màu xanh lá đậm khắp người, chúng bắt đầu tiến gần đến mấy vị khách để xin thức ăn. Nhìn thấy chúng nhảy lên nhảy xuống khiến cậu nhớ tới trò đập chuột, cậu bắt đầu cười khúc khích.

Nhưng có một con. Chỉ một con. Nó ngồi một mình trên đỉnh tảng đá, ánh nắng chiếu rọi vào người nó làm nó càng trở nên nổi trội, như thể nó là một vị vua kiêu hùng vậy. Nụ cười của cậu nhóc chợt tắt. Sao lại có thể như thế được?

‘Màu của nó…’

Không như bất kỳ thứ gì cậu đã thấy, nó không có màu “xanh lá”. Có lẽ con thú cảm nhận được ánh nhìn của cậu, mắt nó liền đảo qua rồi nhìn chằm chằm vào cậu. Một cảm giác ớn lạnh tràn vào người cậu. Cậu nhanh chóng đảo mắt đi khỏi con thú đó. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề và khó nhọc. Cả người cậu chợt khẽ run lên, tim cậu đập như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng dù đang trong nỗi sợ hãi tột cùng, nỗi sợ mà không cậu nhóc nào bằng tuổi từng trải qua, chỉ có một câu hỏi hiện ra trong đầu cậu.

Sao cái thứ đó lại không có màu xanh?

Không, không thể nào. Chắc chắn là có cái gì đó sai lầm ở đây.

Cậu nhóc lấy một hơi dài, rồi ngoảnh mặt nhìn ra ngoài lần nữa. Bất ngờ, cánh cửa chợt rung mạnh. Cái con thú kia, đáng nhẽ phải ở rất rất xa chỗ cậu, vậy mà giờ đây nó đã tiến đến cạnh xe bus tự lúc nào? Và tại sao nó lại bỏ lơ đi miếng thịt và chỉ nhắm tới đúng một cái cửa sổ?

Con thú giơ móng vuốt của mình ra và liên tục cố cào rách cánh cửa ngay cạnh cậu bé. Cậu bé không tài nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt kia. Nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Mình nên chạy ngay đi thật xa.

Sao xe bus vẫn chưa đi tiếp?

Mình thấy sợ quá. Mình muốn thoát khỏi chỗ này ngay bây giờ.

Mẹ? A mẹ. May quá có mẹ ở đây.

Chỉ ngay trước lúc cậu chuẩn bị khóc, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che đi mắt cậu.

“Nhóc chắc phải sợ lắm, phải không nào?”

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của người phụ nữ như một làn gió xuân thổi qua cậu. Khi nghe thấy giọng của người phụ nữ, cậu nhóc phần nào thấy yên tâm hơn. Cậu liền ôm chặt lấy người phụ nữ mà không để ý xem đó là ai.

“ Ổn rồi. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi. Bọn chúng giờ đã đi xa rồi… à xe bus cũng bắt đầu khởi hành rồi kìa.”

Người phụ nữ vỗ nhẹ vào lưng cậu. Tay của cô mềm mại, nhỏ nhắn làm sao. Cậu nhóc còn đang thở dốc, giờ đây cảm thấy ổn hơn rất nhiều. Chỉ khi đó cậu mới ngẩng đầu lên nhìn.

“Úi.”

Đột nhiên, tay người phụ nữ dừng vỗ lưng cậu. Cô đưa mặt mình đến gần cậu nhóc, rồi cô nhìn cậu với con mắt đầy hiếu kỳ, trước khi lộ ra vẻ đầy ngạc nhiên.

“Ôi, chúa ơi… Đây là sự thật ư…”

Cậu nhóc nheo mày, người phụ nữ cười nhẹ.

“Mắt của nhóc. Nó đẹp lắm đấy.”

Mắt mình ư?

“Đúng. Chúng rất là đẹp đó. Như bảy sắc cầu vồng vậy.”

Cậu nhóc nhìn người phụ nữ kia một cách khó hiểu, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười hiền từ. Rồi, cô chợt cất tiếng, một cách nhẹ nhàng.

”Giá mà cậu lớn hơn một chút… Không. Có lẽ nó tốt hơn là cậu lớn lên trong khi không biết gì về nó.”

Lúc này chuyến đi cũng đến hồi kết. Hành khách bắt đầu xuống xe, nhưng cậu nhóc không có gì là rời xa người phụ nữ kia. Kể cả cô ta cũng lưỡng lự, như thể có gì đó ở cậu nhóc giữ chân cô.

Cô thì thầm vào tai cậu.

“Tên cậu là gì?”

“Là… là Seol…”

“Seol, có phải không? Nó là một cái tên hay đấy.”

Ánh mắt của cô liền gặp với ánh nhìn của cậu nhóc đang lẩm bẩm bên cạnh.

“Ta muốn hỏi cậu một điều… Khi mà cậu lớn hơn chút nữa… Nếu như bằng cách nào đó chúng ta gặp lại nhau sau này, liệu cậu có muốn đi theo ta?”

“Với chị ư, noona?”

“Đúng vậy. Ta sẽ giúp cậu nếu như cậu gặp rắc rối trong tương lai.”

Dù cậu chẳng hiểu những gì cô ta nói, nhưng cuối cùng cậu vẫn lặng lẽ gật đầu trong vòng tay ấm áp của cô. Rồi có tiếng mẹ cậu gọi tên cậu vang lên.

“Được rồi, ta hứa đấy.”

Một cảm giác nhẹ nhàng trên trán cậu rồi biến mất.

“Hẹn gặp cậu sau này, chàng hoàng tử bé nhỏ.”

Cậu nhóc xuống khỏi xe tiến đến chỗ mẹ mình, nhưng ánh nhìn của cậu vẫn hướng về phía sau. Người phụ nữ cười rạng rỡ và vẫy tay chào tạm biệt cậu, cho đến khi cậu di khỏi.

Thời gian cứ thế trôi đi, cậu nhóc ngày nào giờ đây đã trưởng thành. Cậu đã trưởng thành đến nỗi những ký ức của ngày hôm đó chỉ còn là thứ gì đó mờ nhạt, không còn rõ ràng nữa. Cậu đã không còn sợ lũ thú hoang khi đã lớn, khi mà cậu đã hiểu chuyện hơn. Và cũng là lúc này, cậu bắt đầu tìm hiểu bản thân mình. Thực chất có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao chỉ có mình cậu thấy những thứ mà không ai thấy được?

Thời gian trôi qua, cậu không hề tiến gần hơn chút nào đến sự thật rằng sao cậu lại nhìn thấy thế giới toàn màu xanh lá, nhưng giờ đây cậu đã có thể điều khiển được nó theo ý muốn của mình ( tức là bật tắt được thôi). Thời thế thay đổi khi mà cậu bắt đầu dùng sức mạnh đó trong cuộc sống hằng ngày. Nhưng rồi, khi sức mạnh đó đột nhiên biến mất, ngày đó là ngày mà cuộc đời cậu bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel