Kẻ Háo Ăn Trở Lại

   Chương 1.1 : thức tỉnh

[Ngươi đáng được vinh danh vì những gì mình đã làm, nhưng đáng buồn thay, thời gian dành cho ngươi cũng chẳng còn nhiều nữa.]

Một giọng nói trầm mặc cất lên từ phía bóng đen kia.

[Ngươi đã hoàn thành công việc của mình, vậy thì ta cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của ta. Nói cho ta biết, điều ước của ngươi là gì?]

Con mắt mỏi mệt, đục ngầu của người đó nhìn thẳng vào cái bóng đen trước mặ mình. Gã cố mở miệng, để rồi chỉ tuôn ra một tràng máu tươi. Như thể không cả còn đủ sức để nói nữa, gã ta chỉ còn biết nằm đó mà thều thào từng chữ mà chẳng thành lời.

[Ngươi không nói được thì cũng chẳng sao. Hãy để ta nhìn thử vào suy nghĩ cậu nào. Nào, liệu cậu có ước mình được hồi sinh?]

Nghe thấy thế, cô công chúa cảm thấy thật tức cười. Nó đang thực sự hỏi người đàn ông kia có muốn hồi sinh hay không ư? Trong cái tình huống dở khóc dở cười này? Còn gì trên cõi đời này có thể níu chân anh ta được nữa chứ? Mọi thứ đều đã bị phá huỷ hết rồi, vậy hồi sinh để làm gì?

[Ngươi không muốn nó ư? Thật ngu ngốc, kể cả khi mạng sống của chính bản thân đang treo trên sợi tơ như thế này? Thôi được, vậy cậu thực muốn điều gì? Hay là ngươi muốn giàu sang kể cả trong tình trạng như kia? Hay ngươi muốn được mọi người biết đến và được tôn thờ?]

“…”

[Ngươi nói gì cơ?]

Thứ kia bỗng gầm lên.

[Ngươi ước được làm lại từ đầu?]

Trái tim cô như chết lặng hẳn đi, như thể những lời kia đang xiết chặt lấy tâm can cô.

[Điều đó là không thể!]

Thứ kia gầm lên đầy giận dữ, xé tan sự tĩnh lặng.

[Không cần biết ngươi đã làm được gì lớn lao, như thế vẫn là không thể để quay ngược lại thời gian! Hơn nữa, ngươi chỉ mới làm được một việc nhỏ, vậy mà đã muốn quay ngược mọi thứ về lúc bắt đầu?]

“…”

[Thật đáng hổ thẹn! Nếu ngươi thực hiện những gì giống với việc đã làm ngày hôm nay cả trăm lần, thì ta còn có thể xem xét được. Nhưng với những gì ngươi đã thể hiện cho tới bây giờ, đó là điều không thể. Đừng nói đến linh hồn, mà đến cả một miếng thịt thối trên người ngươi cũng không được!]

“…”

[Đúng là lì lợm mà! Ta đã rất khoan hồng với ngươi chỉ vì những gì ngươi đã làm, chưa kể đến việc ngươi cũng sắp chết đến nơi rồi. Ước điều ước khác đi!]

 

Sự im lặng bao trùm lên cả ba người họ.

[Sao ngươi lại ước cái điều như thế?]

Có lẽ vì thương cảm với người đàn ông kia, giọng của thứ kia phần nào cũng đã dịu hẳn đi.

[Ôi đứa trẻ đáng thương… Hãy ước được hồi sinh đi. Nếu ngươi muốn được làm lại từ đầu, vậy chẳng phải là sẽ tốt hơn nếu ngươi sống lại bây giờ và cố gắng thể hiện để kiếm cho mình thêm một điều ước nữa hay sao? Dù rằng như thế cũng không thể chắc rằng ngươi có làm được hay không, nhưng đó là viễn cảnh tốt nhất mà ta thấy được rồi.]

Vai của người đàn ông khẽ run. Cô nghĩ anh ta đang tự cười chính mình. Nó đã là một chuyện đi lại ý trời rồi, để mà có thể sống sót sau cuộc chiến đẫm máu kia. Nhưng rồi sao, người đó phải thực hiện những điều tương tự thế thêm trăm lần nữa? Cả người đàn ông, cô công chúa, và chủ nhân của giọng nói kia, tất cả đều biết rằng điều đó là không thể. Rồi người đàn ông chậm rãi nhấc người lên trong khó nhọc. Anh ta khẽ mấp máy môi.

[Trí nhớ của ngươi?]

“…”

[Và ngươi muốn cả cảm xúc hiện tại của mình…?]

“…”

[Nó là bất khả thi với cơ thể và linh hồn ngươi, vậy nên giờ ngươi lại đổi sang cảm xúc của mình được gửi về?]

Việc này quá bất ngờ, khiến cho bóng đen kia im lặng một hồi lâu.

[Chỉ gửi về cảm xúc của mình cùng với kí ức… Thực lòng, cảm xúc của ngươi hiện tại chẳng có gì khác so với những ngày còn lại cả.]

Sau một hồi im lặng, giọng nói lại cất lên một lần nữa.

[Tuy nhiên, kể cả thế cũng quá khó.]

Đôi môi người kia khẽ giật một cái.

[Ta thực sự lấy làm tiếc.]

Đó cũng là dấu chấm hết. Đôi vai gầy gộc, yếu đuối của người đàn ông kia buông thõng xuống.

Bịch.

Đầu anh gục xuống, không bao giờ ngẩng lên nữa.

[Thật ngu ngốc làm sao…]

Từ trong bóng đen, một bàn tay vươn ra. Nó chầm chậm xoa nhẹ đầu của người đàn ông, như thể đang tiếc nuối vì vừa mất đi một thứ mà mình hằng trân quý.

“Tôi hiểu anh ấy tại sao lại muốn như thế.” (công chúa)

Công chúa cất tiếng sau khi chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Bàn tay kia lập tức ngừng xoa đầu người kia, nhanh chóng rụt lại vào trong.

[Và cô, cô mang trong mình dòng máu Hoàng tộc.]

“Vâng thưa thần Gula.”

Việc vẫn được coi là người Hoàng tộc khiến cô cảm thấy khá tức cười, liền tuôn một tràng cười đầy ngạo nghễ.

“Vương quốc đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Cánh cổng lâu đài không sớm thì muộn cũng sẽ bị kéo đổ mà thôi. Chết ở đây chẳng phải sẽ tốt hơn cho anh ta sau khi trải qua những chuyện khủng khiếp kia ư? Ý tôi là, như thế chẳng phải quá tốt hay sao? Ký ức của anh ta sẽ bị xoá sạch vì lời tuyên thệ. Và anh ta sẽ có thể trở về với người thương mà chẳng còn nhớ đến những điều không hay nữa.”

[Không. Đứa trẻ này không ước được quay trở về.]

Hai mắt cô trợn tròn vì sửng sốt.

[Cậu ta nói không có nơi nào để mình gọi là nhà cả.]

“Không có nơi nào gọi là nhà ư…”

Những lời đó như một con dao đâm thẳng vào trái tim cô. Chẳng nhẽ gã ta là một kẻ cả đời coi công việc như mạng sống ư? Nghĩ thế cô chợt nhận ra, vương quốc này đang trong thời khắc sụp đổ, và cô rồi cũng sẽ giống gã, sẽ không còn chốn để dung thân nữa. Có lẽ cô có thể sống sót qua cái thời kỳ loạn lạc này, nhưng cuối cùng thì cuộc đời cô sẽ có kết cục giống như người đàn ông kia thôi.

“Vậy thì, sao ngài không thực hiện điều ước đó cho anh ta đi?”

Cô buông lời than phiền, thứ kia nghe thế chỉ mỉm cười mà nói.

[Điều đó là vô cùng phi lý. Mọi việc đều có cái giá của nó. Và điều mà đứa trẻ này mong muốn đó là thay đổi quá khứ.]

Cô công chúa nở một nụ cười méo mó. Cô không thể nào hiểu nổi, và cũng chẳng hề muốn hiểu.

[Việc này, nói đơn giản thì những gì cậu ta đã làm là chưa đủ để nguyện cầu điều đó.]

“Dù là như thế, nhưng sao ngài lại có vẻ tiếc thương anh ta đến vậy?” (Công chúa)

[Đúng, chuyện này là vô cùng đáng tiếc. Đứa trẻ này, cậu ta… cậu ta sinh ra là để dẫn dắt tất thảy những người khác.]

“Một người… dẫn lối?” (Công chúa)

Cô công chúa thốt lên đầy ngạc nhiên. Những thuộc hạ của Thất thần, hay còn được gọi là tông đồ – bảy con người đi tìm kiếm sự thật, được chọn để dẫn dắt mọi người chống lại thế lực đang nhăm nhe phá hủy thế giới này…

Và trong cuộc chiến vừa rồi, chỉ có đúng một người được gọi như thế đứng ra cùng với họ.

[Đúng vậy, cậu ta từng là một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, một ngôi sao sẽ làm lu mờ đi tất cả. Nhưng chính cậu ta đã tự tay hủy hoại mọi thứ… Ôi sao con người chỉ rút ra được bài học khi mà mọi thứ đã hoàn toàn bị huỷ hoại vậy?]

Cô công chúa không nói gì nữa. Cô biết cũng đã tới giới hạn rồi. Thời gian dành cho cô cũng chẳng còn nhiều. Cuộc nói chuyện này với vị thần kia chỉ là để khiến cô bớt cô đơn hơn mà thôi. Nhưng giờ đây, ánh mắt của cô nhìn về phía xác người kia tỏ rõ sự thương cảm. Cái chết nghiệt ngã của anh ta xem chừng còn tang thương gấp vận lần so với cô. Để mà phải cầu xin được quay ngược thời gian, thì ắt hẳn cuộc đời của anh ta phải bất hạnh đến tột cùng. Ấy vậy mà, cho đến cuối cùng ông trời đã chẳng mủi lòng. Anh ta chiến đấu điên cuồng, rồi chết như một con chó hoang mà chẳng có được một ai giữ lời hứa với mình.

“Ôi thưa vị thần Gula quyền năng.” (Công chúa)

Cô lưỡng lự một chút, rồi đưa tay vào trong túi của mình.

“Điều ước đó của anh ta, xin hãy làm ơn…” (công chúa)

[Gì vậy?]

“Điều ước của Vua – Ngài còn nhớ chứ” (Công chúa)

Thứ kia khẽ rùng mình.

Trong tay của cô công chúa là một chiếc vòng cổ được trạm trổ vô cùng tinh xảo. Dù đang nhuốm đầy máu, nó vẫn tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng thuần khiết mà không một ai có thể làm ngơ.

[Nó là…]

“Nếu lấy cả lời hứa với cha của ta cùng với những gì mà người đàn ông kia đã làm được, liệu như thế có đủ để thực hiện điều ước của anh ta? Đưa anh ta quay ngược lại thời gian?” (Công chúa)

[Liệu có lý do gì để cô làm đến tận như này không?]

“Tất nhiên là có.” (Công chúa)

Khi người Địa cầu đến thế giới này, hoàng tộc đã hứa hẹn với họ rằng sẽ ban thưởng hậu hĩnh nếu họ ra tay giúp đỡ. Dĩ nhiên là giờ việc đó cũng chẳng phải bận tâm nữa, khi mà họ đã bội ước và bỏ chạy chỉ để giữ mạng sống của mình. Nhưng con người Địa cầu trước mặt cô bây giờ, anh ta, người đang cận kề cái chết, đã làm lay động trái tim cô. Với tư cách là người thừa kế của Hoàng tộc, cô phải tưởng thưởng xứng đáng cho những gì mà anh ta đã làm. Và nó sẽ là hành động cuối cùng của cô dưới danh nghĩa hoàng tộc.

[Nếu như ta có thể thực hiện điều ước cho riêng cô thì sao?]

“Và điều gì ngài có thể làm cho tôi lúc này đây?” (Công chúa)

Cô công chúa bật cười. Có một bài học sương máu mà cô đã học được trong cái cuộc chiến dài đằng đẵng này, rằng mấy kẻ được gọi là thần kia không hề tồn tại. Vậy thì điều gì mà cô có thể mong chờ từ họ, trong cái thế giới sắp diệt vong này?

[Có lẽ ta sẽ thực hiện nó, nhưng đứa trẻ này không thể thực sự quay về quá khứ.][Chỉ có những thống khổ và sự hối hận là có thể… Kể cả thế, nó chỉ có thể được trở về thông qua một giấc mơ thôi. Nó không phải là ký ức của cậu ta…][Cậu ta có lẽ sẽ coi nó như một cơn ác mộng. Hoặc có lẽ, cậu ta mơ về nó, rồi đến sáng hôm sau, hoàn toàn quên sạch những gì đã mơ.][Kể cả thế, cô vẫn muốn thực hiện nó?]

Bóng đen kia hỏi lại, như đang muốn cô hãy đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay cả chính cô cũng cảm thấy việc này là vô ích. Nhưng… cô đã quá mệt mỏi rồi. Cuộc chiến này đã kéo dài quá lâu rồi. Trong cả cuộc chiến đó, cô đã phải chịu đựng, gắng gượng dưới cái chức vị lãnh đạo cuối cùng còn sót lại. Và giờ đây, cô chỉ muốn được nghỉ ngơi. Cô nghĩ rằng cũng chẳng sao cả nếu chuyện này thành vô nghĩa và chết đi.

‘Nếu mà tất cả người Địa cầu đều như anh…’

… Nếu như thế thì có lẽ cô sẽ không còn hối tiếc gì nữa.

[Cô thực sự muốn điều ước của cậu ta được thực hiện đến thế ư? Đến mức dùng đến cả danh nghĩa Hoàng tộc của mình?]

“Vâng.”

Cô nói với nụ cười trên môi.

[Nếu đã như thế, thì được thôi.]

Một làn gió nhẹ thổi qua cái bóng đen kia.

[Đến gần đây nào, đứa trẻ yêu dấu của ta…]

Đột nhiên, toàn bộ cơ thể của cô trở nên nhẹ bẫng. Tầm nhìn của cô ngày càng mờ dần. Cả thế giới tưởng như đang xoay vòng trong bất tận, và rồi một thứ gì đó nhanh chóng tóm lấy cô. Điều cuối cùng cô có thể nhận thấy…

[Ta sẽ đợi…]

…Một ánh sáng xanh nhỏ xuất hiện ngay phía trước thân xác của người đàn ông kia,…

[…đến cái ngày được gặp lại hai ngươi.]

Và, cái thứ đen đặc kia bắt đầu cười vang trong sự thích thú.

Chap/Chương bạn vừa xem
  • Cà Di | 15-10-2020
Chương 1.1 : thức tỉnh

cafe sữa novel