Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 8 – Chương 35: Tràn – 3

Máu đổ thành sông.

[Kwek]

“Tiếp!”

Mỗi khi cây thương đen vung lên nuốt trọn ánh sáng mặt trời, thì mùi máu lại lan tỏa khắp không trung và những cái đầu quá vật thì lìa khỏi cổ.

[Con người đó quá mạnh.]

[Tập cmn hợp…………. Kwek!]

Thật không dễ gì có thể tìm thấy Yu IlHan trước và sau trận chiến.

Tuy nhiên, các cuộc chiến vẫn cứ thế tiếp tục, Yu IlHan chuyển động nhanh hơn bất cứ ai. Máu rải thành đường anh đi.

[Kuaak!]

Nhận được 432,792 kinh nghiệm.

Lên cấp 44. Tăng 2 sức mạnh, 1 nhanh nhẹn, 1 máu và 1 phép.

“Wow, nó hiện lên liên tục.”

Yu IlHan nhẹ nhàng cầm cây thương bên hông rồi vứt cái xác Thằn Lằn Lửa vào túi đa chiều của mình. Tuy cái túi khá lạc tông với cái bộ giáp ngầu lòi của anh, nhưng sức mạnh của nó quả thật đáng kinh ngạc.

[Chúng ta không có thời gian để mà đi giết từng con một như thế. Yu IlHan, cơ bản là anh nên tìm con cầm đầu và đánh bại nó hơn là đi “giao lưu” với bọn vô danh tiểu tốt này. Chắc chắn có một con trùm cuối lãnh đạo bọn này thì mới có thể làm thay đổi môi trường được. Nếu không tiêu diệt nó thì bọn tôm tép này sẽ liên tục được sinh ra.]

“Vâng vâng, nghe cô nói đơn giản thật đấy.”

Yu IlHan thở dài và làm theo lời Erta nói. Vì mấy con Thằn Lằn Lửa không khác nhau quá nhiều, nên chắc chắn, con trùm sẽ có những điểm đặc biệt dễ nhận ra.

Vấn đề là….

[Kwek! Hắn ta ở đây.]

[Chúng ta phải tiêu diệt hắn đầu tiên.]

[Hồ sơ, hồ sơ của con người mạnh mạnh mẽ.]

… chiến thuật thu hút đã phát huy tác dụng, và bọn chúng đang nhắm về phía anh.

“AAAAA, đờ phắc, cái bọn ầm ĩ này.”

Thương của Yu IlHan tung lên, từng con một rụng xuống như sung, những con cố tiếp cận anh cũng phải chịu chung số phận. Và anh lờ đi những ngọn lửa bay về phía mình, đạp xuống đất, anh bay lên không trung.

“Tụi bay chết đi.”

Chí mạng

[Kuhk!]

[Kuhk!]

Cây thương quý giá của anh đã tiêu diệt rất nhiều, tiếng thét của anh vang trời tạo khí thế oai nghiêm, bệ vệ. Chỉ một cú, anh đã thổi bay đầu thêm hai con nữa. Tương phản với cảnh Yu IlHan chiến đấu dễ dàng đó là sự khó khăn khi đối đầu với Thằn Lằn Lửa của những người khác.

“Tránh ra.”

[Kik!]

Mọi người được mở rộng tầm mắt khi quan sát Yu IlHan chiến đấu. Người đàn ông xa lạ, một thân một mình, giải quyết bọn quái một cách đơn giản.

Nếu họ biết anh không sử dụng mana, thì có lẽ họ còn sốc hơn nữa.

“Fuuu, haap!”

Cái lúc mà bọn quái từ bỏ cuộc sống, gục gã xuống mặt đất, thì Yu IlHan lại đạp xuống và bay lên không trung một lần nữa.

Chỉ với sức mạnh thuần túy, anh nhảy đến một độ cao không thể tưởng tượng nổi. Và đương nhiên, anh đang mang cái Túi Đa Chiều nặng chà bá.

“Wow.”

“Thật là một kĩ năng tuyệt vời, nhưng liệu anh ta có sử dụng nó đúng cách không?”

Anh nhảy lên cao vài chục mét trên không trung, tới nơi mà lửa và phép đang bay lung tung. Anh liếc mắt quan sát tất cả Thằn Lằn Lửa và con người phía bên dưới. Chả có con Thằn Lằn Lửa nào ăn không ngồi rồi cả, chúng đều cố gắng phóng cầu lửa về phía anh.

Tuy nhiên, chỉ một thoáng thôi, anh đã nhìn qua tất cả người và Thằn Lằn Lửa đang chiến đấu. Anh bỏ qua những con đang “làm việc” trong trận chiến rất tích cực, và cố gắng tìm tên thủ phạm đang đưa thành phố về thời kì đồ đá.

“Thấy rồi nhá.”

Yu IlHan nở một nụ cười nhẹ. Và theo định luận vạn vật hấp dẫn, anh rơi xuống.

Bây giờ anh nặng khoảng vài tấn, đó là vì cái Túi Đa Chiều. Tuy nhiên, anh biết cách cân bằng cơ thể trong không trung, anh điều chỉnh giáo và hướng xuống. Ngọn giáo xuyên thẳng vào con Thằn Lằn Lửa bên dưới và anh tiếp đất an toàn.

Nhận được 411,118 kinh nghiệm.

Cảm ơn Newton, cảm ơn bà cô dạy lý, anh đã cắt đôi con Thằn Lằn Lửa dễ như cắt đậu phụ. Và bọn quái xung quanh run sợ trước sức mạnh khủng khiếp ấy.

[Chân anh không đau ư?]

“À thì, tôi dồn hết trọng lượng vào cây thương nên… tôi ổn?”

[Định mệnh, cái khả năng điều khiển sức mạnh của anh đã….]

… vượt qua ngưỡng của tồn tại cấp thấp rồi – Erta định nói, nhưng cô đã ém lại. Cô không muốn khiến cho anh tỏ ra kiêu ngạo. Nếu cô nói, có thể anh sẽ không còn cố gắng nữa. Và hậu quả sẽ rất lớn.

Thay vì đó, cô khen ngợi anh như thường lệ.

[Nếu anh có thể sử dụng lá chắn mana, thì chuyện đó cũng chỉ là muỗi thôi.]

“Tôi biết, nhưng đến khi nào cơ chứ.”

[Nó không lâu đâu, chắc chắn đấy.]

“Rồi, rồi, sao cũng được.!”

Yu IlHan càu nhàu quay lại công việc chính. Anh đã tìm thấy kẻ thù, anh biết vị trí của nó. Nên anh đã chọn con đường ngắn nhất và chạy thẳng đến đó. Vừa chạy. anh vừa quét sạch những con Thằn Lằn Lửa trên đường. Không kẻ nào có thể cản được bước chân Yu IlHan.

Hắc Thương Sát Thần đâm hay chém đều tốt cả. Kết hợp khả năng chuyển động vi diệu của Yu IlHan thì bọn quái không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ cuộc sống trước khi biết được lý do mình sống.

Đã lên cấp 45. Tăng 1 Sức Mạnh, 2 Nhanh Nhẹn, 1 Máu, 1 Phép.

“Này. Đây là số phận sao. Tui thực sự không thể sử dụng mana trước khi có nghề thứ hai sao?”

[Nếu là anh thì dù có cấp 100 cũng ổn thôi.]

Khi hai người họ đang vui vẻ trò chuyện thì một cái gì đó bay về phía anh. Cầu lửa? Không, nó giống như đồ chơi của đứa trẻ hay gì đó. Á đù, nó là một phần lớn của tòa nhà.

Tòa nhà bay như con nít vứt đồ chơi.

“Này, tránh ra đi. Nó sẽ phát nổ khi tiếp xúc với kẻ thù đấy.”

Một người nào đó tốt bụng đã cảnh báo anh rằng nó sẽ phát nổ? Yu IlHan nhìn lại.

Và trùng hợp thay, có mấy con Thằn Lằn Lửa ở gần đó.

“Chạy khỏi đó mau!”

[Kweeeek!]

Yu IlHan túm lấy từng con Thằn Lằn Lửa và quăng nhẹ về phía tòa nhà. Tuy chúng nó đã chống cự bằng cách phun lửa đến phút cuối cùng nhưng số phận đã an bài rồi. Một… hai… ba… năm anh có đánh rơi nhịp nào không. Bùuuuuuum

Bùm, bùm bùm.

Lúc mà Yu IlHan ném con thứ ba thì tòa nhà không chịu đựng được nữa, và nó phát nổ. Sức mạnh của vụ nổ thật khủng khiếp, dù Yu IlHan đứng ở một nơi rất xa cũng có thể cảm nhận được. Còn bọn Thằn Lằn Lửa thì biến mất không dấu vết.

(Thằn lằn lửa – Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

“Wow, một cách thật hay.”

“Trẻ em ngoan không nên thử chúng ở nhà.”

Trong khi mọi người chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Yu IlHan bị mê hoặc bởi vụ nổ lớn và lẩm bẩm.

“Chao ôi, nổ là một nghệ thuật, và kẻ làm chúng nổ là một nghệ sĩ”

[Biết anh sẽ nói thế mà.]

Vụ nổ lớn đã thổi bay những tòa nhà và những con Thằn Lằn Lửa gần đó, nhờ vậy mà anh có được một ‘sân chơi’ sạch sẽ.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy là một con quái vật huyền thoại khác hẳn những con Thằn Lằn Lửa kia. Chiều cao 3 mét, vảy hướng ra ngoài bao phủ toàn bộ cơ thể nó.

Có lẽ nó là thứ đã ném cái khối kiến trúc to đùng kia vào anh. Nó thở hổn hển khi nhìn về phía anh trông thật buồn cười, những ánh lửa bập bùng cháy khắp nơi.

Có những con quái cận vệ quanh nó. Tuy không biết có bao nhiêu con đã chết trong trận chiến, nhưng bây giờ chỉ còn 5 con.

Bọn chúng cao hơn những con Thằn Lằn Lửa bình thường, và chúng cũng sở hữu những món vũ khí nguy hiểm, đáng sợ như rìu, hay đại đao, vân vân mây mây. Hơn nữa, chúng còn được mặt cả áo giáp.

“Nè nè, chúng tốt hơn Trái Tim Sắt Đá à?”

[Anh quá đáng lắm luôn á, anh còn nghĩ đến việc ăn trộm giáp bọn quái nữa à….]

“Điên à, tui làm gì mặc vừa đồ bọn nó. Tui sẽ nung chảy chúng và làm thứ gì đó.”

Không chỉ có quái vật đang bận rộn làm biến đổi môi trường. Những năng lực gia (tuy số lượng ít hơn mười) cũng đang đối mặt với quái vật.

Và anh đã chú ý đến họ khi một người cố gắng cảnh báo anh về mối nguy hiểm.

“Wow, bộ giáp kìa, bộ giáp kìa Hajin-ộppa. Trông ngầu quá đi”

“Đừng phấn khích quá chứ, YuNa.”

Mặc dù anh rất ngạc nhiên khi thấy vài người Hàn Quốc ở đây, nhưng anh đang che dấu thân phận của mình dưới lớp bọc của áo giáp, nên họ sẽ không nhận ra anh là đồng hương, vì thế cũng chả cần thiết phải nhắc đến điều đó. Yu IlHan ngậm miệng lại và bước đi.

“Anh ta mạnh quá. Nếu chúng ta tiếp cận gần thì sẽ bị coi là kẻ thù mất.”

“Anh đang nói cái quái gì thế? Tại sao chúng ta lại là kẻ thù cơ chứ.”

Yu IlHan mặc kệ cảnh báo của họ, anh tiến lên một bước.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, có cái gì đó lộm cộm dưới chân anh. Nó sắc bén tới mức sẽ cắt lịm chân của ai đó nếu vô tình đạp phải.

[Krrrr!]

[Cái quái? Bọn nó thay đổi môi trường để tấn công.] (Trans: Tạo bẫy, đánh du kích đó :v )

Erta có vẻ hơi sốc. Tuy nhiên, không phải cô lo lắng cho Yu IlHan mà nói vậy, mà là vì bọn quái quá thông minh để nghĩ ra cách này, chúng nó đã lợi dụng hiệu ứng của Tràn.

Tất nhiên, cái cảnh tượng Yu IlHan trở thành người xiên đã không xảy ra. Anh đã giữ thăng bằng lên trên đỉnh của tảng đá sắc nhọn. Không đời nào nó có thể xuyên qua bản chất của Trái Tim Sắt Đá Lớn được.

“Điều này thật buồn cười, con người đã phải chiến đấu chống lại sóng để giết Moby Dick!” (Trans: Yu ví đá nhọn như sóng còn con quái trùm như Moby Dick)

[Đừng có mà tỏ ra ngầu như thế chứ.]

Tuy nhiên, thời khắc tiếp theo, tảng đá đã phát nổ và Yu IlHan không thể đùa được nữa.

 

“Ngu quá!”

“Chậc, khi phát nổ thì sẽ không còn gì nữa. Tuy rất đáng tiếc vì anh đã chết, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục chiến….. đấ……u……….”

Những tiếng thở dài tiếc thương cho số phận xui xẻo của con người ấy lần lượt vang lên. Nhưng họ đã sai, tất cả đều sững sờ vì họ nghĩ rằng Yu IlHan đã chết.

Nhưng, họ thấy Yu IlHan.

Anh vẫn còn sống, sống thật khỏe mạnh, thật không thể tin được.

“Fuhaaahh!”

[Anh phát ra cái âm thanh kì lạ gì thế.]

Yu IlHan không thích đùa khi đang nghiêm túc. Tuy nhiên chả có việc gì khiến Yu IlHan cần nghiêm túc cả, anh có thể kiểm soát cảm xúc theo hình hình. Vì thế khi anh còn đùa thì chứng tỏ chả có gì nghiêm trọng.

Cũng giống lúc nãy, khi thấy tòa nhà phát nổ trước mắt thì có thể tảng đá cũng có thể nổ.

Và anh đã thấy vụ nổ một lần nên dễ dàng tính toán được sức mạnh của vụ nổ, phạm vi và tỉ lệ chuyển hóa năng lượng.

Như vậy, cũng không khó để anh có thể tính toán lực mình cần tác dụng.

Và lúc đó, anh ta lấy ra cái súng đại đinh “4 sắc thái” và hướng về phía con Thằn Lằn Lửa cầm đầu. Chuyện này dễ như ăn bánh ấy mà – Ý là, có một chút khó.

Súng Chớp Đại Điên (Trans: Phiên bản nâng cấp của Súng Đại Đinh)

Hạng – Độc Nhất

Sức tấn công

  • Sắc thái 1: 1,400