Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 8 – Chương 33: Tràn – 1

[Giáp Đen Rùng Rợn Cứng và Bí Mật]

[Hạng – Huyền Thoại]

[Giáp – 4,800]

[Bổ trợ –

Tăng 40% giáp.

Tăng 30% sức mạnh tấn công khi đột kích.]

[Độ bền 2,550/2,550]

[Một kiệt tác được làm từ Trái Tim Sắt Đá và Trái Tim Sắt Đá Lớn. Tạo bởi bàn tay của bậc thầy chế tạo. Một siêu phẩm hoàn hảo về cả bề ngoài lẫn bên trong, cả phòng thủ lẫn hỗ trợ tấn công.]

Đây là lần đầu tiên mà Yu IlHan chế tạo được một món đồ hạng huyền thoại – cao hơn cả độc nhất – bằng chính kĩ năng của mình.

Không chỉ sự xuất hiện về lượng mà còn về chất đã gây cho anh một cú sốc lớn. Bỏ qua cái sự trâu chó về sức phòng thủ của cái giáp kia, nó còn có thêm cái vụ tăng sức tấn công, ôi thặc bất ngờ!

Vì là một Blurred Lancer nên Yu IlHan đã được tăng thêm 10% sức mạnh tấn công khi ẩn thân. Và giờ đây, tấn công lúc ẩn thân – được xem như là một dạng đột kích – thì sức mạnh tấn công của anh tăng thêm tới tận 40%! Nếu sử dụng thương nữa thì nó tăng thêm một nửa (50%) mợ nó rồi.

[Theo tôi nghĩ thì.]

Với cái bộ giáp bá đạo như thế, đối với Erta ôi sao thật phi lý, cô nói.

[Cái thuộc tính ‘Rùng rợn’ có lẽ là tăng thêm hiệu quả của 2 thuộc tính còn lại.]

“Ý cô là nó tăng các chỉ số của 2 thuộc tính kia ư? Vậy đó là lý do mà có đến tận 3 thuộc tính xuất hiện.”

[Biết đâu bất ngờ! Thật ra thì, đây là lần đầu tôi được thấy một vật phẩm có tới 3 thuộc tính. Hơn nữa, nó được tạo ra mà không cần chế tạo mana.

Đúng vậy. Không cần biết Trái Tim Sắt Đá có thể dễ có thuộc tính bổ trợ đến thế nào, thì việc có tới 3 thuộc tính mà *ếu cần mana thì thật sốc đối với Erta.

[Không lẽ danh hiệu “Sáng Tạo Gia Huyền Thoại” đã biến chuyện không thể thành có thể? Mà dù thế, tui cũng không chắc chắn nữa. Có lẽ tương lai sẽ được viết lên bởi chính anh.]

“Cái quái gì thế. Nghe sợ sợ sao ấy. Tui còn yêu đời lắm.”

[Chỉ cần người đó nói….. À mà thôi. Yu IlHan, anh có muốn bán mấy trang bị anh tạo cho người khác không.]

“À thì, có lẽ bán một chút thôi.”

Có lẽ anh sẽ bán được hàng nếu khách nhận ra anh. (vì anh có chiêu ẩn thân bá đạo đến thế.)

[Đừng bao giờ ngu ngốc bán đi mấy món trang bị có 3 thuộc tính cho người khác. Hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Được chứ?]

Vậy thì nếu tôi bán trang bị 4 thuộc tính? – Yu IlHan tính đùa xíu nhưng khi thấy Erta trông rất lo lắng, anh đành phải ngừng lại.

Anh cũng cảm thấy khá xúc động khi thấy Erta mở lòng lo lắng cho mình, lại còn làm tư vấn viên miễn phí nữa.

[Ba thuộc tính…. Ư ư ư, không ngờ mình phải nghĩ ra một cái tên mới vào lúc này.]

“Tên mới?”

[….. Tôi sẽ định nghĩa thuộc tính thứ ba là thuộc tính gamma] (Trans: Thuộc tính thứ nhất là alpha, thứ hai là beta, cái thứ ba mới được Erta đặt là gamma!)

Anh ấy có chút trông đợi, nhưng đó lại là một cái tên không mấy bất ngờ.

Thôi bỏ đi, anh không muốn đôi co với Erta, nên anh đi mở cửa xưởng của mình.

Và khi anh mở cánh cửa ra, mọi thứ trông thật khác, khung cảnh bên trong xưởng của anh đã hoàn toàn thay đổi.

[…. Trông anh có vẻ không ngạc nhiên mấy?]

“À, xin lỗi. Dây thần kinh cảm xúc hơi bị chập xíu. Tui có nên giả vời mình ngạc nhiên không?”

[Anh đi ra đi!]

Tất nhiên là mấy cái món như búa, đe và kim loại anh đã từng làm việc đã đi xa rồi. Nhưng, thay thế chúng, đó là những công cụ được làm từ kim loại màu đen, thứ mà anh chưa từng có trong xưởng và cũng chưa từng làm ra chúng.

Kể cả cái lò nơi mà Ngọn Lửa Vĩnh Cửu cư ngụ, cũng trở nên to hơn và hiện đại hơn.

[Thiên đường đã thấy được khả năng của anh và những gì anh làm được. Họ đã quyết định thưởng cho anh một món quà nho nhỏ cho những cố gắng trong thời gian vừa qua. Các công cụ trong xưởng được làm từ kim loại đặc biệt. Thứ kim loại này chỉ xuất hiện khi Trái Đất lên hai cấp nữa. Tuy không thể so sánh bằng những thứ mà thiên đường đã cho anh mượn, nhưng anh vẫn có thể xử lý harknium một cách dễ dàng với chúng.]

“Cảm ơn nhiều.”

Yu IlHan cảm thấy hài lòng khi rờ vào cái búa và cái đe mới. Dù anh có là bậc thầy chế tạo, xử lý được cả Trái Tim Sắt Đã thì cũng không thể làm ra được chúng, vì những hạn chế về nguyên vật liệu.

Trông anh có vẻ thích nó, Erta mỉm cười và nói.

[Cảm ơn anh vì những việc đã làm đến giờ. Yu IlHan, nhiệm vụ thành công.]

[Nhiệm vụ Thiên Đường 2. Chế tạo Cạm Bẫy Hủy Diệt, hoàn thành.]

[Tất cả chỉ số tăng 5.]

[Vì bạn đã hoàn thành nhiệm vụ vượt qua mọi giới hạn, bạn sẽ nhận được thêm phần thưởng]

Vào lúc này, có thể nghe được một điều thú vị.

[Tiết mục nhận thưởng chưa kết thúc.]

Leo 4 cấp một lúc, tân trang lại xưởng làm việc, thông tin về dungeon Trái Tim Sắt Đá, Túi Đa Chiều. Mặc dù được đối xử như một tên trộm, Yu IlHan vẫn cảm thấy không đủ.

Khi anh nhìn Erta với một đôi mắt lấp lánh, cô, với vẻ mặt khá nghiêm trọng, lấy ra một vật dụng từ túi đồ.

[Hồ sơ của skill Kháng Độc Cực Mạnh]

“Không đời nào!?”

Khi nghe tên anh nghĩ ngay kĩ năng sẽ có dạng như một cuốn sách. Ngay cả trong game hay tiểu thuyết thì đó cũng là sách mà.

Vâng, anh không bất ngờ vì phần thưởng là một skill. Điều bất ngờ ở chỗ cái tên và bản chất của nó.

“Không phải nó rất khó học sao?”

Anh trông đợi vào một kháng độc ở mức độ bình thường thôi, nhưng ai ngờ đây lại là kháng độc cực mạnh. Yu lHan thốt lên vì sốc. Erta cười ‘fufu’ rồi nói.

[Nên anh biết nó giá trị đến nhường nào rồi đấy. Kháng độc yếu thôi cũng rất khó để có thể học được, còn đây là kháng độc cực mạnh, nó còn khó hơn gấp nhiều lần. Nếu ví von kháng độc yếu hạng A, thì kháng độc cực mạnh sẽ là hạng S.]

[Lúc đầu, chúng tôi chỉ tính đưa anh kháng độc yếu. Nhưng khả năng của anh vượt xa những gì chúng tôi nghĩ, nên chúng tôi quyết định cho anh kháng độc mạnh, và rồi anh lại giúp chúng tôi tiết kiệm khá nhiều harkanium, nên nó thành kháng độc cực mạnh rồi.]

“Cảm ơn……”

[Nếu anh có kháng độc cực mạnh, anh có thể đối đầu với quái vật động hạng 4 đó. Nên hãy sử dụng nó một cách có ích.]

“Bây giờ thì thịt troll cũng giống thịt gà thôi nhỉ, tôi có thể nhai chúng mà không lo lắng gì.”

“…… Vâng, đúng vậy.”

Erta thì cảm thấy nản quá, Yu IlHan thì chả mấy bận tâm. Anh cầm cuốn sách lên và nhắm mắt lại. Anh vô cùng hào hứng với nó, và đúng như dự đoán, dòng chữ “Bạn có muốn hấp thụ hồ sơ?” xuất hiện trước mắt anh.

Anh gật đầu không do dự, cuốn sách phát ra ánh sáng lạ, nhẹ dần, rồi biến mất.

Và sau đó.

[Đã học được kĩ năng Kháng Độc Cực Mạnh.]

Mở mắt ra, không còn gì trên tay. Thay vào đó, đã có một sự thay đổi trong cơ thể của anh. Kể từ lúc này anh sẽ không còn lo sợ về chất độc của quái vật nữa. Anh có thể ăn mọi thứ anh muốn và không bị con nhỏ nào đó trêu “Nếu anh có kháng độc” thêm lần nào nữa.

Tuy con nhỏ đó là Erta, nhưng cô đã đem đến cho anh Kháng Độc Cực Mạnh, nên những suy nghĩ tầm thường kia dần biến mất.

“Erta, anh yêu em.”

[Được thôi, dù sao đi nữa, tôi cũng biết anh sẽ nói điều đó mà]

Lời Erta thật thờ ơ, thật cay đắng, cô bỏ qua lời thú nhận và tiếp tục nói.

[Vậy thì, tôi sẽ đưa anh phần thưởng cuối cùng.]

Trên thực tế, không phải Erta không cảm thấy gì. Tuy nhiên, Yu IlHan quá hứng thú với phần thưởng cuối nên đã không nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt của Erta.

[Phần thưởng cuối cùng là một thông tin khác.]

“Tốt lắm, chúng ta đi ngay thôi.”

Yu IlHan vui vẻ gật đầu ngay khi cô ấy vừa nói xong. Erta bối rối vì cô đã nhắc đến dungeon đâu mà anh lại đi chuẩn bị đồ nghề bỏ vào Túi Đa Chiều như đúng rồi.

“Đó là thông tin về dungeon có mấy con troll đúng không?”

[Tôi thực sự rất ghét anh…]

Erta khó chịu khi nhìn Yu IlHan. Anh có khả năng đọc tình hình rất tốt, có lẽ là do vài trăm năm đọc sách chăng. Dù sao, anh đã đúng, cô không còn gì để có thể cãi lại.

Mọi chuyện cũng đã đến nước này rồi, cô quyết định cho anh vị trí.

[Dungeon Troll ở Mỹ]

“Cái quái Mỹ…. Mỹ Đình hay Mỹ Tho???”

Một cuộc tấn công bất ngờ từ cái “vị trí dungeon”.

Tầm nhìn của Yu IlHan trở nên mờ nhat.

“Thật kì lạ, dù tôi đã mở mắt, nhưng tôi không còn ở trung tâm P*k*m*n nữa.” (Trans: Pokemon Center)

[Nơi anh đến không phải trung tâm P*k*m*n, mà là Mỹ]

Erta kéo Yu IlHan về lại thực tại. Yu IlHan nhìn Erta với cái ánh nhìn ‘Tôi thực sự phải đến Mỹ sao?’, nhưng thật đáng thương, Erta mỉm cười và gật đầu cái nhẹ. Và anh ghé những nụ cười như thế.

[Chúng ta phải đến Arizona ở Mỹ. Vậy nên, chúng ta cần khẩn trương lên.]

“Đợi đã, Erta.”

[Chuyện gì thế?]

Erta bối rối hỏi lại, Yu IlHan cười nhạt.

“Tui hổng có hộ chiếu.”

[……..]

Yu IlHan đã đi khắp thế giới trong ngàn năm qua, và tất nhiên anh đã đến Arizona mà không cần có hộ chiếu rồi. Mặc dù anh ta không có thiệt, nhưng Erta cũng cảm thấy khá bất ngờ.

[Làm cái hộ chiếu và đến Mỹ mất mợ nó ít nhất 5 ngày rồi. Ôi chúa ơi, làm thế nào bây giờ, dungeon có thể bị xóa sổ trước khi anh tới đó mắt. Thôi, không còn cách nào khác, giờ anh sẽ ở nhà và đợi cái dungeon nào đó xuất hiện và may mắn thì có mấy con troll ở trong đó.]

“Không sao cả.”

Tuy nhiên, vì một lý do nào đó mà Yu IlHan cảm thấy rất tự tin.

“Mặc dù không có vé chính thức qua cổng, nhưng chúng ta có thể leo hàng rào cơ mà, hoặc tôi cứ thế mà đi qua thôi, chẳng ai nhận ra tôi đâu.”

[Phi lý, phi lý! Đó được gọi là xâm nhập bất hợp pháp.]

Yu IlHan đã bỏ ngoài tai những lời Erta nói. Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta phải hi sinh những điều nhỏ nhặt vì những thứ lớn lao, giống như là chọn con tim hay là nghe lý trí vậy.

 

Và bây giờ chính là sân khấu của Yu IlHan.

[Dù anh có biện hộ thế nào thì đó cũng đường tới nhà tù thôi.]

Đây chính là thời điểm mà Yu IlHan lên kế hoạch đào tẩu.

“Tôi sẽ thoát ra trong vòng vài ngày thôi.”

Vì anh là đứa con ngoan, không thể nói dối mẹ việc mình đi Mỹ được, Yu IlHan quyết định nói ra sự thật, và mẹ anh có chút ngạc nhiên, nhưng bà không cản anh.

Bởi vì từ khi anh tuyên bố “NGHỈ HỌC” thì bà đã mơ hồ nhận ra rằng anh đang định làm điều gì đó.

“Được thôi, cẩn thận nha con. Đừng quên ăn uống đầy đủ đó.”

“Mẹ đừng lo lắng.”

Anh không thể nói với mẹ rằng vì mình đã có Kháng Độc Cực Mạnh nên thích thì có thể lấy đại cái gì đó bên đường ăn mà không hề hấn gì được. Còn vụ nếm thử vị troll thì thực sự không thể nói ra được rồi.

Vì Yu IlHan không thể ngang nhiên đi lại trên phố với cái bộ giáp kia. Anh đành mặc một miếng giáp lót bên trong, bên ngoài là chiếc quần jean kết hợp với cái áo da màu đen. Cuối cùng anh mang phụ kiện vô, đó là cái mặt nạ Đầu Lâu. (Trans: Giấu đầu lòi đuôi)

[Kể cả anh có khỏa thân vì môi trường thì cũng chả ai nhận ra đâu, nên cứ mặc giáp vô đi.]

“Cô không hiểu cảm giác của tôi đâu.”

Mặc một bộ giống bọn trẻ trâu những năm 90, Yu IlHan tự tin rời nhà và đến sân bay.

Những sân bay đã mở cửa trở lại đón khách khi thế giới ổn định, nhưng có rất ít chuyến bay, và cái giá của nó cũng “ôi sao nhiều số không đến thế”. Bởi vì máy bay dân dụng bây giờ muốn bay thì phải có máy bay quân sự hộ tống, đề phòng quái vật trên không tấn công. Và những người được bay trên những chuyến bay đó thường liên quan đến chính phủ.

Trong khi đọc những mẩu tin tức trên internet liên quan đến điều đó, Yu Ilhan lẩm bẩm.

“Có phải chính phủ đã thả thính họ để họ đi đến những nơi đó?”

[Yu IlHan, những việc tầm thường đối với anh nhưng lại rất quan trọng với ai đó, nên đừng có mà đánh giá người khác dựa vào tiêu chuẩn bản thân như vậy. Sẽ có ngày anh sẽ bị tổn thương đấy.]

“Erta nói đúng, wow….”

Để đến Arizona, chúng ta phải đổi chuyến bay nhiều lần. Cái đi sớm nhất là đến Los Angeles, nên Yu I

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel