Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 4 Chương 14: Tôi tạo ra chúng phần 1

[Họ là Thừa Hành Giả]

“Tui cũng nghĩ vậy.”

Nhóm 5 người, có nam, có nữ, phá tan không khí tĩnh lặng sau trận chiến của Yu Ilhan. Quân đội cũng chỉ vừa hoàn hồn lại, còn chỉ huy của họ (quân hàm là thiếu tá) vỗ vào má 2 lần rồi quay đầu về hướng họ. (Edit: 5 anh em siêu nhân =))) )

“Con quái vật đã bị tiêu diệt.”

“Bị tiêu diệt? Tôi nghe nói nó là quái vật cấp 2 cơ mà… Oh”.

Người đàn ông trong giống như là thủ lĩnh của nhóm đáp lại, anh nhìn quanh và bắt gặp Yu Ilhan. Yu Ilhan đang đứng giữa trong cái xác của con gấu.

“Tia chớp Sungdaein?”

“Chính hắn! Chính là mặt nạ Ir*n M*n”

“Wow, anh ta một mình hạ con gấu đó sao? Không tin được. Anh ta học được bí thuật gì mà mạnh quá vậy?”

Yu Ilhan không thích nhóm người này lắm vì họ đang thì thầm đánh giá anh, nhưng họ đều là Thừa Hành Giả, đều có chung mục tiêu với anh nên anh cũng không cần phải chế giễu họ.

Anh lờ bọn họ đi và bắt đầu di chuyển. Anh đã tốn khá nhiều thời gian để hạ con gấu nên không rảnh để bận tâm mấy chuyện như thế.

Đang mải nghĩ ngợi thì bỗng nhiên cái xác của con gấu bắt đầu thu nhỏ lại. Erta thản nhiên giải thích cho Yu Ilhan, người hiện tại vẫn còn đang sốc.

[Anh không biết à? Đó là skill Hóa Lớn. Nếu đó là cơ thể của nó cao 7m thì nó sẽ mạnh hơn rất nhiều.]

“Còn có loại skill này nữa à..?”

Yu Ilhan rất vui khi thấy kích cỡ của con gấu giảm xuống vì dù sao anh cũng không dùng lông của nó vào việc gì cả. Thế nên anh yên lặng chờ đợi rồi sau đó bắt đầu xử lý cái xác đã thu nhỏ xuống còn 3m của con gấu.

“N, Này. Tia chớp Sungdaein?”

“Anh mạnh thật đấy! Anh đã được nghề thứ 2 chưa? Hay là anh đã tìm thấy một dungeon?”

“Này, nếu như có người đang nói, thì hãy trả…”

Vì là một kẻ cô độc, Yu Ilhan không có thiện cảm gì với cái bọn thường đi chơi và tụ tập với nhau. Vì thế, anh lờ đám Thừa Hành Giả đang tiến lại gần, và lẳng lặng cầm ngọn thương lên.

“Dường như anh ta không có ý định nói chuyện với chúng ta. Thôi bỏ đi.”

“Chậc, thật là một tên cặn bã.”

“Sao anh lại nói thế? Anh ấy trông rất ngầu mà! Anh ta giống như một kẻ sành ăn cô độc vậy.” (Edit: Solitary Gourmet – Kẻ sành ăn cô độc – một manga của người sành ăn nói về thế giới quan độc đáo của mình.)

“Wow! Gu của cô này cũng lạ ghê ta.”

Họ cố bắt chuyện với Yu Ilhan thêm vài lần nữa, nhưng khi nhận ra anh ko có ý định tiếp chuyện, họ tặc lưỡi rồi rời đi.

“Có vẻ ở đây chẳng còn gì cho chúng ta nữa. Đi thôi”

“Có yêu cầu hỗ trợ từ vùng khác, chúng ta có nên nhận…”

“Đương nhiên rồi”

Khả năng giao tiếp thật tuyệt vời. Nếu đó là Yu Ilhan, có lẽ anh còn không nói nổi lời chào hỏi nữa, vì họ không tìm thấy anh.

Tuy nhiên, dù họ có đi hay không, trong khi Yu IlHan đang cố gắng xử lý xác con gấu, vẫn có những lời bàn tán về anh. Đó là thủ lĩnh, người đã thốt lên ” Tia chớp Sungdaein” khi lần đầu nhìn thấy anh.

“Tên tôi là Do WooJun. Về con gấu này, có vẻ như tôi đã thua anh trong ‘nhiệm vụ đầu tiên’, nhưng tôi sẽ cho anh thấy rằng tôi sẽ vượt qua anh. Vì thế hãy nhớ cái tên của tôi.”

“Anh sẽ làm gì nếu vượt qua tôi?”

Đứng trên quan điểm của một kẻ cô độc, anh không muốn hiểu nhầm ý của những con người theo chủ nghĩa bầy đàn, nhưng vì Yu Ilhan không thể hiểu Do WooJun đang nói gì nên anh mới phải hỏi một câu như thế.

Do WooJun ngỡ ngàng trước câu trả lời của Yu Ilhan, nhưng sau đó lập tức đáp lại khi đang nhìn thẳng vào anh.

“Cái thế giới mà chúng ta đang sinh sống này đang thúc giục tôi. Hồ sơ Akashic, hồ sơ nắm giữ sức mạnh của mọi sinh vật! Sức mạnh ấy được chia thành nhiều level, chúng ta chỉ có thể phát triển khi chúng ta bỏ nỗ lực vào đó. Rồi người mạnh nhất sẽ xuất hiện. Và đó, chính là tôi, người sẽ ở vị trí cao hơn bất kì ai trong tương lai.” (Edit: Cạn lời với cha này)

“……..”

Đó là một lí do trẻ trâu đến nỗi khiến Yu Ilhan cạn lời. Cái quyết tâm vô bổ và ngu ngốc đến thế vẫn tồn tại sao?

Tuy nhiên, anh biết rõ là mình phải tôn trọng người khác để nhận lại được sự tôn trọng, nên anh cố hết sức không xúc phạm cậu ta. Vì thế, cuối cùng thì anh quay lại với công việc với con gấu.

“Tại sao anh có thể hỏi rồi lờ tôi đi như thế… Được thôi. Chúng ta sẽ sớm gặp lại”

Do WooJun liếm môi thất vọng, sau đó quay lại và dẫn nhóm của mình đi.

Có vẻ như máu cạnh tranh của anh tăng cao sau khi chứng kiến cảnh Yu Ilhan một mình đánh bại cả con gấu, nhưng thực lòng mà nói thì cứ hừng hực cái tinh thần đó chỉ làm Yu Ilhan cảm thấy bực mình.

Ngay từ đầu, Yu Ilhan đã không thích cái từ “địch thủ”. Làm sao mà một người có thể cạnh tranh sòng phẳng với người khác? Không, trước đó nữa, làm sao anh có thể cạnh tranh trong khi ngay từ đầu đã không có một ai bên cạnh.

Liệu rằng chúng ta có cần địch thủ để phát triển ko? Đó gọi là ‘thiếu bền bỉ’. Không phải chỉ cần yên lặng tập luyện là đủ rồi hay sao? Dù là tập luyện ở nhà hay là dùng túi cát để tập Vale Tudo giống như Yu Ilhan đều được, cớ sao phải lôi người khác vào và làm bẽ mặt bản thân?

Nếu một người không thể phát triển nếu không có địch thủ, nó có được gọi là ‘năng lực thực sự’ không khi đó là năng lực được phát triển chỉ vì địch thủ của mình? Vậy ý nghĩa của năng lực chỉ là phát triển và đem ra so sánh với người khác sao?

Vậy thì cái thứ năng lực chỉ để vượt qua người khác ấy thì có ý nghĩa gì?

Tại sao anh ta dám so sánh với người khác trong khi bản thân còn chưa vượt qua nổi cơ thể vật lý của chính mình? Nếu anh ta muốn vượt qua ai đó, trước tiên hãy tìm cách vượt qua bản thân đi đã?

Tại sao anh ta có thể bỏ qua một thứ quan trọng đến mức kể cả Yu Ilhan còn chưa dám nói là đã làm được trong 1000 năm khổ luyện. Rồi sao nữa? Anh ta sẽ trở thành kẻ mạnh nhất? Sẽ đứng cao hơn tất cả mọi người ư? Đúng là nực cười.

Cứ như thế, Yu Ilhan bộc lộ cơn nóng giận của kẻ cô độc một cách khó chịu. Tuy nhiên, những thứ này chỉ diễn ra trong đầu anh.

[…….Yu IlHan? Không phải là anh hơi phấn khích sao?]

“Không, tôi đang rất bình tĩnh”

Lời của Erta kéo Yu Ilhan quay về lại thực tại. Anh bĩu môi đáp lại Erta và kết thúc việc xử lý xác.

Buồn thay, con gấu lại không có ma thạch, bù lại nó có bộ lông vô cùng ấn tượng. Nếu được xử lí tốt, nó có thể thành một bộ giáp chống được đạn súng máy dễ dàng.

“Xin lỗi… Ngài Tia chớp Sungdaein.”

“Tôi không bán đâu.”

Anh ngày càng quen với việc ngăn chặn sự tiếp cận của ‘những người bạn mạnh mẽ’. Tuy nhiên, như thể đã nghe vấn đề giữa Yu Ilhan và trung uý Han YeoRang, các trung đội khác, chính phủ, ngài thiếu tá kia đang cẩn trọng tiếp cận anh.

“Tôi nghe nói anh đang săn tìm những con quái vật mạnh mẽ. Nếu là như vậy, chúng tôi có thể cho anh một vài thông tin.”

“Chỉ là thông tin thôi sao?”

“Đúng vậy”

Khi anh vừa định nói “xách đít lên và phắn….” thì ngài thiếu tá nhẹ nhàng đề nghị.

“Chúng tôi muốn vượt qua tình trạng khó khăn này với tổn thất tối thiểu. Tất nhiên, sẽ là nói dối nếu nói rằng chúng tôi không muốn cái xác, nhưng mạng sống của con người còn quan trọng hơn nhiều. Vì thế nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh biết vị trí xuất hiện của quái vật”

“…….”

“Mặc dù chính phủ đang phun ra những thứ nhảm nhí như là tập hợp các siêu năng lực gia thành một nhóm, tôi khá nghi ngờ về điều đó. Họ thậm chí không có định dấu việc muốn kiểm soát mọi người. Tôi cũng biết, anh không muốn dính vào quân đội hay chính phủ. Vì thế nên tôi đề nghị anh chuyện này….. Anh thấy thế nào?”

Đó là một lời đề nghị hợp lý. Đất nước này bị kéo vào một bức tranh rộng lớn và phi lý, nhưng ngài thiếu tá lại trình bày những suy nghĩ đầy thực tế của mình về việc tìm cách thoát khỏi tình trạng này.

Yu Ilhan do dự, nhưng thực lòng mà nói thì đây không phải vấn đề đáng để cân nhắc. Dù sao đi nữa, thì quân đội cũng sẽ tới những nơi mà quái vật quấy phá, nếu vậy thì lấy thông tin từ họ sẽ tốt hơn là phí thời gian vào việc lướt web?

“Hãy cho tôi biết.”

“Fuu. Cám ơn vì đã hợp tác”

Ngài thiếu tá, Yun DaeHan cảm thấy nhẹ nhỏm từ tận đáy lòng, và cúi chào Yu Ilhan.

Ông ta có tầm nhìn rộng đấy.

Một người tiêu diệt một con quái vật cấp 2 chỉ trong ba đòn dù chỉ mới vài ngày trôi qua sau khi Đại Biến Động xảy ra. Hiện tại, Yu Ilhan là người ông không thể vươn tay chạm vào được. Liệu rằng ông sẽ dừng ở đó? Không đời nào, dù không biết chắc, nhưng ông đoán rằng Yu Ilhan sẽ trở thành siêu năng lực gia đại diện cho Hàn Quốc.

Yun DaeHan đã học được rất nhiều thứ ở thế giới khác. Ông đã thấy được những cá nhân sỡ hữu sức mạnh vượt trội hơn hẳn một quốc gia, thấy cảnh những con quái vật có thể tự mình nhấn chìm một quốc gia khác.

Điều này đã nói với ông rằng những logic hiện tại không thể dẫn dắt quân đội, quốc gia hay một xã hội sau Đại Biến Động. Cũng vì như thế mà ông đã đưa ra lời đề nghị đó cho Yu Ilhan mặc dù đã phải làm trái với lệnh của cấp trên.

Cố gắng kiểm soát một sức mạnh nguy hiểm có thể dẫn đến sự huỷ diệt. Có thật sự cần phải kiểm soát họ trong lòn bàn tay của mình không? Nếu đó là người có thể nói lý lẽ được, thì hãy tìm cách để hỗ trợ lẫn nhau. Giống như bây giờ vậy.

Cho dù có đối xử thô bạo với thuộc hạ của mình nhưng ông vẫn là một người lính thông minh. Nhờ vào những hành động của ông mà Yu Ilhan sẽ không ngăn cản quân đội, thế nên sẽ có cách để nói chuyện.

Yun DaeHan đã làm nhiều hơn là thiết lập mối quan hệ tích cực với Yu Ilhan, người sau này sẽ trở thành một siêu năng lực gia đặc biệt.

Mặc dù vậy, Yu Ilhan đã đọc được hết những suy tính trong đầu của ông rồi.

“Với quân đội hiện tại, ngăn chặn chúng là điều tốt nhất ta có thể làm. Trước khi nhiều người phải chịu đựng nữa… Làm ơn.”

“OK”

Yu Ilhan khéo léo ôm lấy xương và bộ lông của con gấu lại. Sau đó anh lờ đi những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, sợ hãi,… của binh lính dành cho mình và rời đi. Thực tế thì anh đã không dùng đến cái đèn flash khiến anh phải bối rối kia.

[Người này sẽ sống lâu đấy]

“Tôi không muốn gặp ông ta thường xuyên. Ông ta đánh giá tôi cao quá.”

[Chúng ta có thể làm gì với gã tự ti này đây. Dù sao đi nữa, mau đến nơi kế tiếp đi. Chạy nhanh lên.]

Nhờ có sự hợp tác của quân đội mà trong ngày hôm đó Yu Ilhan tiếp tục tiêu diệt được thêm ba bầy quái thú nữa. Trong đó không có con nào mạnh hơn một con Direwolf, mà yếu hơn con gấu nâu một chút, nhờ vào nó mà anh đã lên level 24.

Và như thế, anh đã kiếm được khá nhiều tiền. Anh bán toàn bộ nội tạng và xác của con quái vật cho quân đội trừ ma thạch vì anh đã có quá nhiều sản phẩm hữu cơ của con sói và con gấu cho mình rồi.

Và cuối cùng, anh đã nhận được một số tiền khổng lồ. Cụ thể thì anh nhận được 1 tỉ won. (Edit: Khoảng 20 tỉ đồng)

“Tôi sẽ vẫn còn một lượng kha khá sau khi mở một công ty! Chúng ta nên kí hợp đồng ngay bây giờ.”

[Thật sự ngu ngốc khi cố xài hết số tiền mà mình kiếm được. Anh sẽ làm gì nếu có người theo dõi anh đây?]

“Ah”

[……..Vì thế tôi sẽ sử dụng một ma thuật để xoá trí nhớ của nhà thầu như là một dịch vụ đặc biệt. Nếu tôi dùng phép này mọi thứ sẽ xong trong vòng một nốt nhạc] “Tốt!”

Đúng như mong đợi, ma thuật của thiên thần là mạnh nhất thế giới.

Mặc dù khi về đến nhà thì anh bị mắng vì đã đi đâu khi bên ngoài còn đang nguy hiểm, những thứ còn lại đều rất suôn sẻ. Yu Ilhan đi ngủ với ý nghĩ mọi chuyện từ ngày mai sẽ tốt hơn.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

Tất cả mọi người sau khi thức dậy đều nhận được một bản thông báo ở trước mắt mình.

[Liên kết với thế giới khác đã được phục. Từ bây giờ, bạn có thể nhận nhiệm vụ và phần thưởng thích hợp từ thế giới mà bạn được triệu hồi!]

Và như thế, Yu Ilhan lại trở thành một kẻ cô độc.

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel