Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 3 Chương 9: Tôi săn một mình phần 1

Sau cái ngày anh ấy tiêu diệt bọn quái cấp thấp kia, hôm nay, thứ sáu, Yu IlHan rời khỏi nhà và quay lại trường đại học.

Và sự thật là, không có bài giảng nào vào thứ sáu này cả.

“Con đi học sao, con trai? Cẩn thận nhé, nếu có thấy quái vật thì chạy thật nhanh vào. Mà tốt hơn là con nên ở nhà.”

“Hôm nay con sẽ ổn thôi! Mẹ nên ở nhà và đừng ra ngoài nhé?”

Yu IlHan đã thành công trong việc tạo cho mình ngày-thứ-sáu-rảnh-rỗi khi đăng ký môn học vào năm nhất, tất nhiên anh không còn nhớ điều đó, nhưng bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu nếu ở nhà.

Vì mọi thứ anh làm chỉ là ngồi trong phòng ăn bắp rang do mẹ của anh đã nhận được skill Lo Lắng Cho Con trong suốt 10 năm xa cách. (Trans: V~ có skill này nữa à)

Nhưng anh không thể nói với mẹ anh rằng tuy anh không thể dùng được mana, nhưng cơ thể anh đã phát triển vượt bậc. Nên cách dễ nhất là đánh lừa mẹ mình, người không thể nào nhớ được thời khóa biểu của con trai sau 10 năm xa cách, và anh bước ra ngoài.

‘Mình biết mẹ nghĩ gì nhưng…’

Và đây là lý do anh phải ra ngoài. Để trở nên mạnh nhất có thể trước khi những con quái vật nguy hiểm xuất hiện, học các skill mạnh hơn và học cách sử dụng thành thạo mana, để có thể bảo vệ cha và mẹ và cả bản thân anh ấy sống sót.

“Tôi muốn có một nhà xưởng. Tôi cũng muốn có xe hơi.”

[Anh cần đi kiếm tiền.]

“Tôi muốn dùng mana nhanh chóng.”

[Anh cần lên level.]

“Tôi muốn có trang bị thật xịn.”

[Anh cần giết quái vật mạnh hơn.]

Đúng vậy. Tất cả những thứ anh cần làm bây giờ là đi săn quái vật.

Vì thế, Yu IiHan mang một cái túi to chà bá trên vai, và anh bước đi với cái thương thép bọc trong tấm vải được cầm trên tay. Anh đang tìm kiếm quái vật.

Tất nhiên, tuy Đại Hàn Dân Quốc hiện tại đang được bảo vệ nhưng cuộc chiến với quái vật có thể xảy ra bất cứ lúc nào, giống cuộc xâm lăng của quái vật vào trường đại học hôm trước, đối với Yu IlHan, người đã trốn khỏi con mắt của Chúa, trốn khỏi con mắt của quân đội – tự hỏi liệu họ có phải là quân nhân hay chỉ là những kẻ ngốc – thì mọi chuyện thật dễ dàng.

Không, kể cả vậy, chỉ cần một người nhận ra anh, thì đã là câu chuyện khác. Nhưng ếu có ai thấy anh cả như thể họ cố tình lờ anh đi thì đây lại là một câu chuyện buồn.

“Liệu chúng ta có thể tìm được con quái vật nào bằng cách này không?”

[Anh xem thường tôi sao, một sự tồn tại cao hơn? Sẽ tìm thấy thôi, hãy tin ở tôi, tôi thậm chí còn có thể tìm thấy một con slime kẹt trong cái điều hòa trên trần nhà cơ mà.]

Kể cả đó là cuộc nói chuyện về cái rada-tự-tôi, Erta chỉ khịt mũi. Ngay lúc đó, bên trong cửa hàng anh vừa đi qua, anh thấy một khung cảnh quen thuộc trên cái TV lớn. Anh tự động dừng lại và nhìn vào màn hình. Và anh đã nhận ra.

Đó là khuôn viên trường đại học của anh. Không chỉ có thế, ở đó có hai người đang đeo mặt nạ Ironm*n và mặt nạ H*lk.

[Chính Phủ đang tìm kiếm những người này, họ đã đột nhiên xuất hiện, đánh bại quái vật và cứu tất cả mọi người.]

[Có hai người năng lực đặc biệt, họ đều liên quan đến trường đại học S, đã ngay lập tức xuất hiện sau khi quái vật tràn vào khuôn viên trường, đánh bại chúng trước khi thảm họa xảy ra và đột ngột biến mất. Các nhà nghiên cứu gọi họ là những người ‘siêu năng lực’. Và các nhà nghiên cứu đã ước tính được khả năng thích nghi với mana của họ là rất cao, họ đã hồi phục và nâng cao nhiều skill ngay khi nhân loại vừa mới quay trở lại.]

Mấy vị ếu có trình để nghiên cứu!

[Thảm họa đã xảy ra ở nhiều nơi trên thế giới do tác động của cuộc Đại Biến Động. Nhiều người đã tỏ ra vô cùng lo lắng về sự tăng lên nhanh chóng của quái vật và yêu cầu Chính Phủ phải có những biện pháp đối phó nhanh chóng. Chính Phủ đang dự định xây dựng một đơn vị gồm những người siêu năng lực làm nòng cốt……] (Trans: Và như thế, biệt đội siêu anh hùng ra đời, và thánh Saitama của ta xuất hiện…. đùa thôi =)) )

Thật vô nghĩa khi nghe tiếp. Anh thực sự rất bực mình khi không sử dụng được mana và giờ bọn họ lại gọi anh là ‘người siêu năng lực’? Anh muốn đập phá thứ gì đó bằng cây thương thép của mình, nhưng anh sẽ có ngay một bài giảng miễn phí của Erta về sức mạnh của chúng, nên anh từ từ bình tĩnh lại.

Anh khịt mũi và rời đi.

Tất nhiên, anh không phải là người có vinh dự được hợp tác với chính phủ. Điều mà Yu IlHan muốn chỉ là bảo vệ bản thân và gia đình của mình.

Cuối cùng, trong đầu anh nghĩ đến một người.

“Mặt nạ H*lk, cô ta được mọi người gọi là Nữ Hoàng, thực sự cô ta là ai?”

[Anh có vẻ có hứng thú với cô ta?. Tuy tôi không thể thấy khuôn mặt do chiếc mặt nạ đó, nhưng cơ thể của cô ấy khá đặc biệt. Vâng, nếu cô ấy lên level cao thì cô ta sẽ đẹp hơn nữa thông qua sự điều chỉnh chủng tộc, thật đáng mong đợi. Dù sao, tất cả bọn đàn ông đều…….]

“À không, tôi không quan tâm vì điều đó.”

[Thật sao?]

“Đúng vậy.”

Yu IlHan đã phủ nhận điều đó, trông có vẻ anh không nói dối.

Erta lập tức nghĩ anh ta bất lực khi nghe thấy câu trả lời. Bởi vì, kể cả bản thân, một thiên thần, sự quyến rũ của cái người được gọi là Nữ Hoàng đó thật sự bất thường.

Tuy nhiên, Yu IlHan không bất lực. Đây mới là điều mà Yu IlHan thắc mắc: Anh không cảm thấy bất cứ kích thích nào khi nhìn vào người phụ nữ đẹp hay cả người phụ nữ có cơ thể đặc biệt. Đã có gì đó sai sai. Trước khi bị bỏ lại, thì mọi thứ vẫn bình thường.

Giống như “kho báu” phản chiếu phía sau màn hình, không phải phụ nữ thật. Lo lắng cho ‘con trai’ mình sẽ không phản ứng dù anh có mạnh đến đâu, anh chỉ còn cách tiếp thêm động lực cho nó bằng cách trải nghiệm nhiều thể loại khác nhau. Và bây giờ cũng không có gì khác.

Anh đã không hề thắc mắc gì đến tận bây giờ vì một lý do nào đó, nhưng giờ đây khi anh nghĩ về chúng, anh bỗng nhận ra một điều.

“Có lẽ vì tôi đã quá quen với dáng vẻ của Lita.”

[Oh!]

Erta đồng ý với giọng buồn nhẹ.

[Có lẽ là vậy. Vì anh đã dành quá nhiều thời gian với một sự tồn tại cao hơn, nên anh không khác gì một tên bất lực với người phụ nữ bạn đời của mình……]

“Tôi *éo bất lực! Tôi không phải tên bất lực!”

Đây là một chủ đề nhạy cảm, nên anh nhấn mạnh điều đó. Tuy nhiên, thực tế người qua đường đã không thèm liếc nhìn anh dù anh đã hô rất to “bất lực, bất lực” ngay giữa đường. Điều đó khiến anh đau khổ hơn.

Anh hạ giọng xuống, tự dối lòng mình về việc không ai chú ý đến, và nhấn mạnh với Erta.

“Điều mà tôi đang nói là sức mạnh đó. Khả năng sử dụng mana.”

[….. Oh! Không ngoài dự kiến. Nó là điều đặc biệt so với người xử lý vỏ cứng của quái vật mà không có mana. Cái tên Nữ Hoàng có tầm ảnh hưởng rất lớn, nhưng lý do mà Chúa gửi mọi người đến thế giới khác là để tạo ra những con người như thế.]

“Trừ tôi ra.”

[Vâng, trừ anh ra. Người có thể che dấu sự hiện diện ở cấp độ vũ trụ.]

 

Yu IlHan nghĩ Erta có tài hùng biện với cách nói nhanh hơn Lita. Kể cả khi đang nghĩ vậy, anh vẫn tiếp tục di chuyển.

[Đợi đã. Cuối cùng tôi đã tìm thấy. Nó gần đây.]

Ngay lúc đó, Erta bắt anh dừng lại. Giọng nói rắn chắc của cô chỉ ra đó không phải điều bình thường. Yu IlHan hỏi lại một cách cẩn thận như khi lấy khoai tây chiên bằng tay.

“Bao nhiêu?”

[70]

I beg your pardon? Quá bất ngờ, Yu IlHan đã thốt lên bằng tiếng Anh.

[Tôi thấy sự hiện diện của một con Direwolf level 35, có vẻ nó là con đầu đàn. Không phải trong Dungeon mà ở trên cánh đồng.]

“Cô có nhớ đã nói gì với tôi hôm qua không? Cô đã nói quái vật cấp cao sẽ không xuất hiện trong giai đoạn sơ khai của Đại Biến Động. Không phải cô đã nói, nếu chúng có xuất hiện thì chỉ trong dungeon thôi sao?”

[Chúng đã không rơi vào bẫy. Có lẽ do chúng quá thông minh.]

Khi Yu IlHan thở dài vì sự vô lý, thì Erta lại cảm thấy tuyệt vời và nói.

[Thực sự thì, tôi đã thấy là lạ vào hôm qua. Dù nghĩ thế nào đi nữa, đó là cả một vấn đề lớn khi có rất nhiều quái vật cấp 10+ xuất hiện.]

“Nhưng cô đã phản ứng rất bình tĩnh.”

[Bọn cấp thấp đó làm gì có cửa với tôi.]

Giọng của Erta trong lúc trả lời có vẻ lạnh lùng. Có phải Lita cũng đã từng như vậy trong quá khứ. Đối với Erta, người đã xây dựng một bức tường giữa họ, Yu IlHan bắt đầu cảm thấy chán nản.

Nhấn mạnh vị trí cao quý của mình và khinh bỉ đối tác giống như một vị tiểu thư kiêu ngạo. Anh muốn được nhìn thấy vẻ mặt đó của Lita, nhưng Erta đã ngắt dòng suy nghĩ của anh.

[Tuy nhiên, tôi cần sự hợp tác của anh nên tôi sẽ nói thật. Tình trạng của Trái Đất hiện tại là không bình thường chút nào.]

Dường như chỉ nói thôi trong khi đứng yên khá mất thời gian, nên Erta đã kéo tóc anh để anh đi đến nơi nào đó. (Trans: Giống con chuột nào đó =)) ) Trong khi trải nghiệm cảm giác được làm một con robot khổng lồ được điều khiển bởi anh hùng, Yu IlHan di chuyển trong khi Erta tiếp tục nói.

[Anh cần phải biết một điều rằng, trong cuộc di cư của nhân loại, trong lúc anh bị rơi, tất cả các dạng sống trừ con người đã bị bỏ lại.]

“Vâng, vâng. Trong khi tôi nghiên cứu cách xử lý xác, Lita luôn ồn ào về việc tôi giết chúng.”

[Không còn cách nào khác để giữ vững sự cân bằng. Chúng tôi không thể quá thiên vị con người được… Dù sao đi nữa, anh cũng nên biết rằng bọn chúng đã không được thay đổi bản thân giống như anh.]

“Đúng thế.”

[Chúa cho rằng như thế là đủ. Ông nghĩ sẽ không có vấn để nếu bỏ mặc chúng như thế trong 10 năm.]

Bằng cách nào đó, Yu IlHan dường như nhận ra những điều mà Erta sắp nói.

[Tuy nhiên, không rõ lý do gì, mà trục thời gian của Trái Đất đã bị lệch đi rất nhiều, trong khi 10 năm trôi qua ở thế giới khác thì đối với Trái Đất đó là 1000 năm.]

“Một ngàn năm!?”

Chuẩn không cần chỉnh, Yu IlHan đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó.

“Tôi nghĩ nó chỉ khoảng 150 năm.”

[Đó là một ngàn năm.]

“Không phải 300 hay 500 năm sao?”

[Một thiên niên kỉ.]

“Ôi má ơi!”

Trong khi Yu IlHan đang cảm thấy rùng mình vì thời gian qua, Erta vẫn tiếp tục nói.

[Tuy nói rằng, mọi thứ sẽ được khôi phục lại vào thời điểm con người rời đi, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến tâm lý của chúng. Đó là một ngàn năm. Nếu động vật được cho là đã sống 10 năm, hay 1000 năm thì sẽ thật kì lạ nếu chúng không thay đổi. Và nó đã xảy ra ở chính xác thời điểm thời gian biến mất, một cách đột ngột.] (Trans: Dừng thời gian ảo lòi @@ )

“Chỉ cần kết luận thôi.”

[Rất có thể, quái vật xuất hiện trên Trái Đất sẽ thông minh và mạnh mẽ hơn thế giới khác.]

“Chúng tôi phải chịu đựng…..”

[Chúng tôi tồn tại để ngăn điều đó xảy ra.]

Erta tuyên bố. Yu IlHan, mới nãy cảm thấy cô thật kiêu ngạo và vô cảm, giờ đã nhìn cô bằng một con mắt khác.

[Tôi đã báo cáo vấn đề này về thiên đường, để giữ vững sự cân bằng, mọi người đang bắt đầu hành động. Tuy nhiên, sẽ mất một khoảng thời gian cho việc đó. Yu IlHan, anh có bất kì ý tưởng nào không? Tất nhiên sẽ có một phần thưởng xứng đáng.]

Erta đã hàm ý điều này – trở thành lá chắn bảo vệ con người cho đến khi vũ khí được chuẩn bị xong. Yu IlHan trả lời trong khi mỉm cười cay đắng.

“Tôi nghĩ nó sẽ rất đau đớn và khó khăn.”

[Tôi không phủ nhận điều đó.]

Anh dừng lại và nói lên cảm xúc chân thành từ con tim.

“Và đó là lý do tại sao tôi thích nó.”

Đó là một ý tưởng ngu xuẩn kể cả khi Yu IlHan nghĩ về nó, nhưng anh thích hành động hơn là đứng một chỗ giữ khoảng cách mà không làm gì cả. Bây giờ, sau khi trả qua vô số năm, như Erta nói đó là 1000 năm, anh đã thay đổi như thế.

Hơn nữa, anh cảm thấy hứng thú khi làm điều mà chưa từng ai trải qua.

Nếu anh không chết.

“Mặc dù vậy, nếu tôi thấy tôi sắp chết, tôi sẽ bỏ chạy.”

[Anh sẽ không chết! Đừng đánh giá thấp bản thân mình như thế.]

Erta khịt mũi. Cô đã thấy một phần năng lực của Yu IlHan. Hôm qua, cô đã chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời khi anh chiến đấu với rất nhiều quái vật, và cả việc anh ta chế tạo ra một ma vật đáng giá từ sản phẩm phụ của quái vật, và cô cũng đã nhìn thấy thanh thương thép mà anh mang ra ngoài hôm nay.

Cô đã từng đánh giá thấp anh ta. Quái vật level 30? Đừng đùa! Anh cần phải phải chiến đấu với mấy con quái vật cấp đó. Sức mạnh và kĩ năng, được rèn luyện đã vượt qua giới hạn, bên trong cơ thể anh đã chứng minh đó là sự thật.

[Bọn quái sẽ xuất hiện sớm thôi. Chúng sẽ dùng những chiếc răng nuối chửng con người để cao hơn. Nên trước đó.]

Thao tác của Yu IlHan trở nên nhanh hơn.

Đeo chiếc mặt nạ Ir*nman trên mặt, nắm chặt lấy thanh thương thép lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, anh lôi chúng ra khỏi bao vải rồi bước tới.

Bây giờ, anh đã cảm thấy nó. Những sát ý ở nhiều mức độ khác nhau anh cảm nhận được trong khuôn viên trường.

Erta hét lên.

[Nhổ hết răng bọn chúng! Thừa Hành Giả!] (Trans: Thừa Hành Giả – Executor – Trích trong tài liệu của TYPE-MOON – là thợ săn dị giáo của Giáo Hội được thành lập bởi Đức Hồng Y thứ 120. Họ có nhiệm vụ trừ quỷ và tiêu diệt dị giáo.)

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel