Everyone Else is a Returnee Thiên hạ xuyên không, trừ tôi

   Quyển 1 – Chương 3: Tôi sống một mình – 3

Yu IlHan quay về nhà mình ở Seoul, Hàn Quốc, anh xem lại những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng và tự hỏi “Điều gì sẽ xảy ra khi quái vật xuất hiện trong xã hội? Cần cái gì khác ngoài sức mạnh và kiến thức để sống sót sau này?” Đó là những điều anh đang thắc mắc.

Những việc anh đang làm chả khác gì mấy thanh niên Hàn Quốc đang vùi đầu vào học để có thể vào được trường đại học tốt hoặc để có được việc làm trong một công ty tốt. Và anh đang làm những việc đó hàng trăm năm.

[Không, điều đó không đúng…]

Lita đang lén lút nhìn Yu IlHan nghiên cứu những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng. Nhìn anh, cô lắc đầu. Cho dù học sinh Hàn Quốc có chăm chỉ như thế nào cũng không thể học hàng trăm năm được.

Tất nhiên, những hành động của Yu IlHan chủ yếu để quên đi sự cô đơn, anh luôn tìm kiếm những điều mới để làm, điều đó chứng tỏ anh là người mạnh mẽ. Không, có lẽ chính thời gian mới là thứ làm anh thay đổi.

“Lita, tôi biết cô đang ở đây. Tôi nên thử xử lý xác chết hay học cách rèn đúc vũ khí trước bây giờ?

Yu IlHan nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Tuy những điều anh nói khá vô lý nhưng cô vẫn cố gắng trả lời.

[Để đối đầu với quái vật thì sử dụng giáp và vũ khí được làm bằng nguyên liệu từ chúng là tốt nhất. Vì thế câu trả lời là ‘cả hai’. Nhưng tôi nghĩ xử lý xác sẽ dễ học hơn rèn. Điều đó cũng được ưu tiên làm hơn sau khi giết quái.]

“Vậy thì đi xử mấy cái xác nào!”

[Đợi đã, anh nên nghỉ ngơi chút đi!]

Động vật rất phong phú trên thế giới, Yu IlHan tự tin có thể săn được chúng nếu anh có cây thương tốt. Anh tìm đến nhà máy sản xuất vũ khí và lấy cho mình vài cây, sau đó anh bắt đầu hành động.

Xử lý xác không phải chuyện đơn giản. Khó trong việc săn mà không làm nó bị thương quá nhiều chỗ. Khó trong việc lọc da mà không làm hư chúng. Việc cắt thịt theo các bộ phận cơ thể và việc chế biến chúng cũng cần phải làm rất cẩn thận. Và các công đoạn đó đối với mỗi loài động vật như bò, heo, gấu, hổ, sư tử, voi,… đều khác nhau.

Tuy nhiên thời gian đã giải quyết tất cả. Yu IlHan xử lý tất cả xác động vật mà anh săn được trong vài thập kỉ, rồi cuối cùng ăn cũng nắm được các kĩ thuật. Giờ đây anh có thể xử lý bất cứ con vật nào kể cả chưa bao giờ gặp.

“Lita, nếu tôi săn hết tất cả động vật thì quái vật sẽ không xuất hiện đúng chứ?”

[Chúa đã đưa loài người sang thế giới khác để cho loài người và động vật đều có điều kiện phát triển công bằng.]

“Ngoại trừ tôi ra.”

Lita lờ đi những lời anh nói và tiếp tục.

[Nếu anh tiêu diệt tất cả động vật thì nó sẽ ảnh hưởng đến ‘sự cân bằng’. Đó là lý do tại sao tôi giúp đỡ anh để tạo nên ‘sự cân bằng’. Vì vậy tôi sẽ không bao giờ cho phép anh làm thế. Nếu muốn ‘săn tiền’ thì cứ tự nhiên.]

“Chậc.”

Cuối cùng chỉ còn cá voi.

[Dừng lại, đồ ngốc!]

“Call me Ishmael!” (Trans: “Call me Ishmael!” là câu mở đầu trong cuốn tiểu thuyết Moby Dick của Herman Melville và nó đã trở thành câu mở đầu nổi tiếng nhất trong lịch sử văn chương. Truyện kể về một con cá voi đã làm đắm nhiều thuyền. Ishmael là một thủy thủ của một tàu săn cá voi. Một lần, tàu đã bị con cá voi đó làm đắm và chỉ có Ishmael còn sống sót trở về.)

[Đừng có mà nói mấy thứ chả ai hiểu.]

“Không phải không có ai hiểu đâu… à mà… đúng thật, bây giờ chả có ai cả.”

Sau khi tập võ trăm năm và chinh phục tất cả thư viện trên thế giới, Yu IlHan trở nên cứng đầu hơn. Sau khi quyết định làm thứ gì đó là anh sẽ làm ngay. Săn cá voi là một ví dụ.

Tất nhiên, cá voi được liệt vào danh sách động vật có nguy cơ tuyệt chủng và cấm săn bắt, nhưng thành thực mà nói, Yu IlHan đâu có quan tâm.

“Không phải số lượng động vật sẽ tăng lên sau khi con người quay lại sao?”

[Không giống như anh, động vật hiện tại không ăn uống, cũng không phát triển, nhưng giống anh, chúng không già đi và chúng không sinh sản. Đó là…]

“Và cô sẽ bảo là ‘vì thời gian đã dừng lại’!”

[Vì thời đã d… Whoa!?]

Anh đã dành cả tháng để chuẩn bị săn cá voi, nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là ‘chờ đợi’. Yu IlHan không lãng phí bất cứ lúc nào, anh tập luyện ngay cả trên boong tàu và rồi anh đã bắt được một con và ‘xử lý’ nó.

Theo những lời Lita, đa số quái vật đều có những phần gây hiệu ứng đặc biệt, một số phần khác thì có thể bán với giá cao. Nên việc xử lý cá voi sẽ giúp anh có nhiều kinh nghiệm hơn.

[Mọi người thường nghĩ rằng sẽ bỏ chạy khi gặp quái vật.]

“Ai là người đã bắt tôi phải chuẩn bị để chiến đấu? Giờ đây, cô lại nói những chuyện vô nghĩa như thế sao? Dù sao, tôi đã quen với công việc xử lý xác rồi, giờ tôi sẽ học rèn.”

[Rồi rồi, anh sẽ học mọi thứ, mmmmmọi thứ.]

Chính xác đã 300 năm sau khi anh bị bỏ rơi.

Đó là công việc anh chọn mà không suy nghĩ gì, nhưng không ngờ anh lại dành rất nhiều thời gian với nó. Anh phải học từ những tài liệu, ghi chép, vì chả có ai dạy anh cả. Đối với anh, việc này quá khó.

Tuy nhiên, cơ thể anh đã trải qua trăm năm tập luyện, nó đã phát triển tới mức đáng kinh ngạc. Thế nên anh làm việc không thấy mệt mỏi kể cả những việc nguy hiểm.

“Khi! Tôi! Đọc! Tiểu! Thuyết! Viễn! Tưởng! Tất! Cả! Các! Kĩ! Năng! Đều! Có! Thể! Học! Được! Rất! Dễ! Dàng! Nhưng! Tại! Sao! Tôi! Không! Thể! Làm! Giống! Như! Họ! Được!?”

Yu IlHan ngắt câu thành từng từ đơn lẻ và cất lên mỗi khi anh nện cây búa xuống miếng kim loại đang nằm trên đe. ‘Đừng nó nói cái kiểu đó!’ – Lita định phàn nàn với Yu IlHan, nhưng cô biết anh vẫn sẽ không ngừng lại nên cô chỉ gọi gió tới làm mát cái đầu của mình.

“Chỉ! Tôi! Cách! Gọi! Gió! Với!”

[Anh có thể sử dụng mana sao?]

“ARRGH!”

Phải mất ít nhất 5 năm anh mới có thể quen với việc sử dụng lò, tách các kim loại như sắt, rèn chúng, tạo nên một thanh kiếm ‘nhìn có vẻ giống thanh kiếm’.

Lita quan sát anh, cô thấy cây kiếm đó không phải thanh trường kiếm hay một thanh kiếm ngắn. Nó có lẽ là một dạng kiếm nằm giữa hai loại đó. Cô nhắm mắt lại rồi mở ra và nói lời góp ý chân thành.

[Tôi có thể dùng nó để gọt củ cải.]

“Tôi không cho phép cô dùng nó để gọt củ cải. Trả nó lại đây!”

[Tôi giữ làm làm kỉ niệm cũng được mà. Tôi sẽ nhờ Chúa giữ hộ nó cho dù thế giới có bị hủy diệt đi chăng nữa.]

“Tại sao cô cứ bắt nạt tôi thế…?”

Và sau khoảng hơn 30 năm, anh cũng đã tự tin chế tạo được thanh kiếm tốt hơn bất kì nhà máy nào sản xuất.

Và sau hơn 50 năm trôi qua, anh đã chế tạo được vũ khí vượt xa bất kì cái nào tồn tại trên Trái Đất, nhưng anh vẫn nghĩ mình còn quá kém nên anh đã không dừng lại ở đó.

Giống như học sinh được 97 điểm trong kì kiểm tra vẫn không hài lòng với kết quả của mình, anh tiếp tục rèn vũ khí. Anh không chỉ làm ra những vũ khí như kiếm, thương, rìu mà còn làm được cả kích. Anh cũng chế tạo cả những trang bị phòng thủ như găng tay chiến đấu. Và 50 năm đã trôi qua như thế. (Trans: Kích – Vũ khí dài là sự kết hợp giữa mâu và mác hoặc thương và đao, có lực sát thương lớn.)

“Không, không, cô không thể cắt dưa chuột bằng thứ này!”

[Dưa chuột của anh làm từ kim cương ư?] (Trans: if u know what I mean ( ͡° ͜ʖ ͡°) )

Trong thế giới loài người có thứ gọi là ‘tài năng’. Có người dù nỗ lực bao nhiêu cũng không làm được, nhưng có những người làm được chỉ trong một lần thử, cũng có những người đạt được khi họ thực sự nỗ lực.

Yu IlHan không phải là thiên tài, anh không thể làm được mọi thứ trong một lần thử, nhưng anh có sự kiên trì, nỗ lực, và kĩ năng của anh ngày một được nâng cao. Một cách từ từ, không bao giờ dừng lại.

Việc anh bị Chúa bỏ rơi và sống một mình trên thế giới này cũng không tệ, có lẽ đó là đặc ân được ban cho anh. Những thế kỉ đã trở thành gia tài của anh, anh sử dụng thời gian đó mà không lãng phí.

Khi hơn 200 năm trôi qua kể từ khi cầm búa, Yu IlHan đã có thể chế tạo những vũ khí theo ý thích của mình. Anh chỉ làm ra những thứ trong khả năng của mình, nên sẽ chẳng có mấy thứ như titanium, sợi cacbon, hay vật liệu mới, cây thương anh tạo ra chỉ làm bằng thép nhưng nó cứng hơn và sắc bén hơn bất kể thứ gì con người đã từng tạo ra.

“Nó thế nào?”

[Tôi nghĩ có một giới hạn trong công nghệ trên Trái Đất… nhưng có lẽ sự bền bỉ của con người đã mang đến phép lạ…]

“Ahaha, cuối cùng tôi cũng tạo được thanh kiếm thép có thể làm cho Mo Palmo phải khóc!…!” (Trans: Mo Palmo – Nhân vật trong phim Jumong, người chế tạo được thanh kiếm bén nhất Hàn Quốc lúc bấy giờ.)

[Đây là cây thương mà.]

Có những thứ mà một thiên thần như Lita cũng phải ngạc nhiên. Độ sắc bén đến mức dường như có thể cắt đôi đó nó khi nhìn nó. Và nó cũng rất cứng nữa. Đầu thương và thân thương (Trans: thân cây thương =)) ) có thể tách rời bởi một cơ cấu, nhưng thân thương cũng được làm bằng thép nên nó rất nặng.

Chỉ có Lita và Yu IlHan mới có thể sử dụng nó. Điều đó là hiển nhiên vì giờ trên Trái Đất chỉ có hai người họ và tất nhiên động vật không sử dụng được nó rồi.

[Nhưng, tôi vẫn nhắc anh nhớ! Khi mana được giải phóng thì sẽ có những vật liệu mới được sinh ra, tại sao anh cứ phải bị ám ảnh bởi thép thế?]

“Hiện tại thì tôi chỉ có thể xử lý được kim loại, nhưng trong tương lai tôi có thể ‘xử’ bất cứ vật liệu nào.”

Yu IlHan thờ ơ trả lời trong khi đang xoay cây thương mà Lita đưa. Cảm giác như nó được thiết kế dành riêng cho mình, anh cảm thấy tuyệt vời khi quay nó. Một món vũ khí có thể xử dụng tốt trong nhiều thập kỉ đã được tạo ra.

Và đó là năm thứ 507 sau khi anh bị bỏ lại.

“Vậy là.”

Yu IlHan thở dài trong khi đặt cây thương xuống.”

“Có chuyện gì thế?”

Trái tim Lita chìm vào những lời nói đó. Cô ước con người sớm quay lại khi cô nhìn thấy anh cầm búa trong vài thập kỉ. Nhưng cô không biết khi nào cả, đã hơn 50 lần cái hạn 10 năm mà chúa hứa, nhưng họ vẫn chưa quay lại.

Trục thời gian đã bị lệch đi bao nhiêu độ? Lita muốn phàn nàn với Chúa nhưng cô sẽ không bao giờ gặp được người. Đó là một sự tồn tại cao quý, không bao giờ lắng nghe những lời chúng ta nói. Cô đã học được điều đó từ một tiền bối thiên thần khác.

[Đại Biến Động sẽ sớm diễn ra đúng chứ? Anh không biết khi nào sẽ phải đối mặt với quái vật nên tôi nghĩ tốt hơn anh nên tiếp tục tập luyện võ thuật và nâng cao các giác quan của mình.]

“Được thôi, tôi nghĩ 100 năm đã trôi qua, nên đã đến lúc họ quay lại, đúng chứ?”

Yu IlHan, người luôn đắm mình vào công việc trước mặt, đã không còn cảm nhận đường dòng chảy thời gian. Tất cả các thiết bị quan sát thời gian trên thế giới đã bị dừng lại nên chỉ có Lita – một sự tồn tại cao hơn – mới có thể nói chính xác cho anh ấy đã bao lâu trôi qua. Lita nghĩ đó là một điều may mắn.

Và Yu IlHan lại tiếp tục tập luyện võ thuật lần nữa. Vẫn là Vale Tudo và Thương pháp, nhưng đã có rất nhiều thứ thay đổi so với ban đầu. Các kĩ năng chiến đấu đã có sự đổi khác, và đặc biệt, sự tập trung của anh ấy đã khác. Sự tập trung của anh tăng lên – do quá trình đọc sách và rèn đúc vũ khí – một tầm cao có ai sánh được.

“Whoa, tôi nghĩ đã vung thương trong suốt 3 giờ đồng hồ rồi. Lita, cho tôi ít thức ăn. Tôi đói đến mức sắp chết rồi đây.”

Có lẽ do tập trung vung thương, anh cảm thấy đói hơn. Yu IlHan nghĩ vậy, nhưng Lita mới là người nhận ra sự thật và cô ấy đã mỉm cười. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi anh tập Thương thuật chứ không phải 3 giờ như anh nghĩ.

Từ đó, Lita chỉ chuẩn bị một bữa ăn mỗi ngày – nghĩa là cứ 24 tiếng một lần. Tất nhiên, lượng thức ăn đã nhiều lên, nhưng Yu IlHan ngay lập tức ‘xóa sổ’ chúng và quay lại tập luyện.

Và 200 nữa trôi qua như thế, Yu IlHan cảm thấy tập thương là không đủ. Anh đã ‘chơi’ thêm mấy món khác như dao găm, đại kiếm, rìu, kể cả súng cũng không thoát khỏi bàn tay anh.

Võ thuật cũng giống vậy. Anh nghiên cứu và học những thế võ Teakwondo, Akido, Karate, Muay Thái và cả những môn võ chỉ tồn tại trong sách vở.

Đó là một bước ngoặt, cơ thể anh đã vượt qua giới hạn và bắt đầu biến đổi. Trên hết, sức mạnh và độ bền cơ bắp trở nên mạnh mẽ hơn nhưng khối lượng đã giảm đi từng chút một.

Nó không giống ‘cơ nén’ mà mọi người hay nói. Từng tế bào trên cơ thể anh biến đổi trở thành một trạng thái kì diệu do nó không chết đi mà được rèn luyện trong thời gian dài. Mạnh mẽ hơn, nhưng gọn hơn, hiệu quả hơn để không cản trở chuyển động. (Trans: Tưởng tượng cơ bắp đang teo lại nhưng sức mạnh anh vẫn vậy, thậm chí còn mạnh hơn =)) )

Tất nhiên, xương, da và nội tạng cũng giống vậy. Như thể nó biết rằng sẽ phải chiến đấu với nhiều kẻ thù trong tương lai, nó đã phát triển và tối ưu hóa để có thể chiến đấu. Có lẽ nó giống như đột biến, thứ không thể xảy ra chỉ vài thế hệ, nay đã thực sự xảy ra trên một cơ thể con người.

Lita không thể che dấu được sự kinh ngạc. Cảm ơn sai lầm của Chúa, nhờ đó cô mới có thể nhìn thấy một con người vượt qua mọi con người mà không có mana. Khi Đại Biến Động xảy ra, Yu IlHan sẽ học mana, và anh sẽ trở thành một sự tồn tại thực sự tuyệt vời.

‘Có phải người đã biết đến sự phát triển của IlHan? Có phải người đang bắt nạt anh ấy chỉ vì anh ấy không theo ý người? Nhưng chỉ… chỉ một điều này thôi? Anh ấy sẽ sớm đạt tới giới hạn của mình. Làm ơn hãy gửi con người trở lại Trái Đất trước khi điều đó xảy ra. Trước khi anh ấy từ bỏ cuộc sống của mình,… làm ơn!’

Như chế giễu lời thỉnh cầu của Lita, thời gian vẫn cứ trôi đi. May mắn thay, Yu IlHan vẫn tiếp tục tập võ mà không để ý dòng chảy của thời gian. Nhưng anh không phải Chúa, anh cũng sẽ sớm đạt tới giới hạn của mình.

Và khi điều đó xảy ra, Lita có thể làm gì cho Yu IlHan?

‘Nếu có điều gì đó mà IlHan chưa trải qua…’

Những dòng suy nghĩ của Lita giao nhau tại một điểm. Cô tưởng tượng khung cảnh người đàn ông và người phụ nữ đang làm một việc ‘vô cùng sống động’ trên giường. Khuôn mặt của người phụ nữ đó là Lita, còn người đàn ông kia là…

 

Chap/Chương bạn vừa xem

cafe sữa novel